Chương 25: Sư tổ “trả thù”.

Tóc vàng mắt xanh, người đẹp lung linh, vóc dáng nổi bật, độc nhất vô nhị.

Godric bắt lấy người đầu tiên anh gặp phải là Slytherin – Blaise Zabini, thiếu niên miễn cưỡng hành lễ, tin tức của Slytherin không xuất phát từ tin đồn trên bàn cơm, dù xảy ra chuyện gì thì Gryffindor cũng không nói với họ, cậu biết được là do sau khi ăn xong nghe thấy tin từ bên Ravenclaw rồi có được một kết luận sâu sắc bằng bốn miêu tả kia.

Lúc này Godric choáng váng cả người, làm sao lại biến thành như vậy? Anh thật sự sung sướиɠ vì chính miệng Sal nói vậy, nhưng không phải bằng cách thiếu đạo đức thế này. Nhưng, người yêu sẽ không làm ra chuyện thế này, tuyệt đối là có người thêm mắm thêm muối vào mới dẫn đến cục diện như bây giờ, lạnh mặt, áp suất thấp nhanh chóng vây quanh Godric, “Tất cả mọi người đều biết?”

Blaise nao núng một chút, sự biến đổi biểu cảm trong chớp mắt của người đàn ông trước mặt khiến cậu kinh hãi, nuốt nuốt nước miếng, cậu kiên trì sự châm chọc thường lệ của Slytherin, “Vĩnh viễn đừng hy vọng đám sư tử ngu ngốc kia ngừng nhiệt tình nhiều chuyện.” Tuy nói là cậu biết được tin tức từ Ravenclaw nhưng giọng nói oang oang của Gryffindor khi tan học cũng đủ khiến mọi người đều biết.

Lần thứ hai mặt Godric đen đi, Gryffindor… Godric nhớ đám nhỏ cười đùa trên bàn dài kia, mấy đứa học sinh vô sỉ, lần này anh không để bọn chúng yên đâu! Phất phất tay, Godric ý bảo Blaise đi được rồi.

Lời đồn đãi chỉ thật sự kết thúc khi gặp kẻ thông minh, đáng tiếc trên đời thứ này lại thiếu kẻ thông minh.

Godric nhíu chặt lông mày, vuốt cằm, là tộc trưởng gia tộc nên anh rất có kinh nghiệm trong việc xử lý mấy chuyện này, chẳng qua năm đó không ai dám không giữ miệng mà nói lung tung như vậy. Phương pháp hiệu quả nhất để ngăn lời đồn chính là gϊếŧ một người răn trăm người, rất hiển nhiên phương pháp này không thích hợp để áp dụng, mặt khác lời đồn cũng không phải thứ bất khả chiến bại, thứ có thể chiến thắng lời đồn chính là lời đồn!

Rảnh rỗi đến phát hoảng rồi, đúng không? Godric cố nặn ra nụ cười méo mó, anh sẽ chiêu đãi đám học sinh vô sỉ kia thật tốt!

Hết sức tích cực với học sinh, sư tổ đại nhân không bỏ lỡ giờ dùng cơm của Hogwarts lần nữa, anh nheo mắt, mặt không đổi sắc nhìn chăm chú nhất cử nhất động bên dưới, phân tích xem ở đây ai đã góp phần xây thêm một viên gạch cho lời đồn nhảm nhí này.

Ý xấu quá rõ ràng của Godric ảnh hưởng mấy giáo sư bên cạnh, Dumbledore còn đặc biệt xoay qua hỏi, “Món ăn hôm nay không hợp khẩu vị sao?”

Godric duy trì tư thế dùng cơm lịch sự, chỉ khẽ nhướn mày, giọng điệu chậm rãi mang theo hơi thở nguy hiểm, “Chỉ là học sinh nghịch ngợm quá mức.”

Vừa nghe vậy Slughorn phản xạ nhìn phía dãy bàn nhà Slytherin, Slytherin vẫn yên lặng tạo sự khác biệt rõ ràng với ba dãy bàn ồn ào còn lại, ông thầy béo khẽ nhích người, giọng điệu và khí chất hiện giờ của Chúa tể Hắc ám bản giả giống hệt Chúa tể Hắc ám bản chính, là ảnh hưởng do hai linh hồn cùng tồn tại sao?

Dumbledore không hé răng, giống như đang có cùng suy nghĩ, hai linh hồn cùng tồn tại đã lâu, bị kẻ mạnh ảnh hưởng cũng là hiển nhiên, Chúa tể Hắc ám tuyệt đối là một kẻ mạnh, mà thực lực người này, cụ không xác định được.

Salazar không phải người điếc, anh nghe được cuộc đối thoại ở bàn giáo viên, tuy nhỏ giọng thảo luận nhưng số người nghe thấy cũng không ít, thật không biết nói gì với các học sinh tràn đầy tinh lực không biết mệt kia. Do bận tám chuyện nên không ai phát hiện ra anh và Harry trước kia khác nhau, giương mắt nhìn người yêu mặt mày u ám trên bàn giáo sư, Salazar không khỏi mặc niệm vì những học sinh sôi nổi, nhất là Gryffindor, anh rất ít khi tính toán với học sinh, nhưng Godric thì không chắc chắn.

Cuối cùng vào sáng nay, rốt cục nhóm Slytherin cũng nhận được hồi âm của cha mẹ, mỗi lá thư đều giống như hẹn trước chỉ viết vài chữ dặn dò, nghiêm túc nghe theo sự dạy bảo của chủ nhiệm, không được vô lễ.

Pansy đờ người ra nhìn thư, cha cô hiếm khi dùng tới giọng điệu nghiêm khắc, xuất hiện tình huống này nói lên một điều chủ nhiệm mới tuyệt đối không thể trêu vào.

Lá thư Draco nhận được cũng không để lộ thông tin gì, chỉ là mẹ cậu bóng gió nói nếu có thứ gì học không hiểu có thể đến hỏi chủ nhiệm. Là học sinh duy nhất biết hai người kia bị chiếm lấy cơ thể, Draco hiểu ý mẹ, hai linh hồn lãng du đó không làm hại đến nhà bọn họ….

Rốt cục cũng tới buổi huấn luyện Quidditch đầu tiên, dựa theo quy định mới thì ngày hôm nay hai đội Slytherin và Gryffindor cùng tập luyện chung.

Godric vừa đến sân bóng, phía Slytherin liền lặng ngắt như tờ, thậm chí cũng không có mấy hành động khıêυ khí©h học sinh Gryffindor, nhóm Slytherin giỏi nhìn mặt đoán ý người nhanh nhẹn phát hiện tâm trạng chủ nhiệm mấy ngày nay không được tốt.

Mà mấy thành viên đội bóng nhà Gryffindor, dẫn đầu là Ron đều có biểu cảm khinh thường.

“Harry đâu?” Cũng là cầu thủ Quidditch, Ginny hỏi anh trai.

Seamus cũng lộ vẻ chán ghét, “Slytherin, chẳng có ai tốt cả.”

Salazar không muốn đến, Godric không có cách, hơn nữa dạo này người yêu rất thích điều chế độc dược, đổi cơ thể một cái là làm được chuyện trước giờ mình không thể làm thật khiến người ta mê muội, nói cách khác, cấm túc là do tự bản thân Salazar người vốn là học trò cưng của giáo sư độc dược mà ra.

Godric để hai tay giao nhau trước ngực, anh quét mắt nhìn học sinh, đi thẳng vào vấn đề, “Huấn luyện ngày hôm nay là giữ thăng bằng trên chổi.”

Cái gì? Một đám học sinh nghe nhưng không hiểu nổi.

Godric vung đũa phép lên, mười mấy cái chổi liền bay tới bên người thành viên hai đội, “Cưỡi và cố gắng đừng ngã xuống, ngã xuống thì lập tức lên lại, đây chính là bài tập hôm nay của các trò.”

Draco nghe hiểu, cậu quay đầu cầm chổi, ánh mắt như nhìn thấy độc xà mãnh thú.

Bletchley là thủ môn của Slytherin, cậu không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào chổi.

Ron nhỏ giọng than vãn, rất đơn giản, kiểu huấn luyện này không phải trước giờ chưa từng tập qua, hoàn toàn là cấp độ của năm nhất, cậu nắm chặt cán chổi lên trước làm gương.

“A….” Cây chổi không hề báo trước đã vặn vẹo nhấp nhô lên xuống như mắc bệnh điên kéo thiếu niên tóc đỏ bay lên không trung với lộ trình hết sức kỳ dị, Ron hoảng hốt kêu to, nhưng chổi không dừng lại mà càng hưng phấn lắc lư với cường độ lớn hơn.

Godric bình tĩnh ngước nhìn, nhếch môi cười.

“A…” Hoàn toàn không cầm cự được Ron bị quăng xuống đất, quá sợ hãi nên ngoại trừ la hét cậu không thể làm gì.

Toàn bộ nhóm Gryffindor phía dưới mở to mắt nhìn, theo tiếng hét phát ra, ngã xuống.

Godric không hoang mang sử dụng Mobilicorpus, cơ thể thiếu niên tóc đỏ đang rơi xuống nhanh chóng chợt dừng lại, cách mặt đất chừng một mét.

“Hờ…” Ron thở dài một tiếng, vừa nghĩ được cứu rồi lần thứ hai cơ thể rơi xuống, ầm, cả người chạm đất, “Ôi…” Ron xuýt xoa vì đau.

“Thầy làm gì thế!” Ginny cuống quít chạy qua đỡ anh trai dậy, phẫn nộ quay đầu trừng huấn luyện viên của bọn họ.

Godric buông tay, không trả lời, mà tiếp tục ra lệnh, “Luyện tập bắt đầu, tất cả thực hiện đi.”

“Thầy đang đùa à?” Truy thủ Nell của Gryffindor lên tiếng, “Muốn chúng con ngã chết sao?”

“Đó là do kỹ năng các trò kém.” Godric vừa nói vừa chỉ Ron, “Hơn nữa, dễ nhận thấy trò ấy đang rất vui.”

Ron chỉ bị ngã trên cỏ, cũng không thật sự bị thương, đang cắn răng chịu đựng đằng kia.

“Bước tới.” Godric lặp lại lần nữa, “Không phối hợp với sự huấn luyện, thầy sẽ hủy bỏ tư cách tham gia trận đấu Quidditch của các trò.”

Toàn bộ học sinh nhà Gryffindor sửng sốt, “Không công bằng…”

Godric nở nụ cười như có như không, vì vậy các học sinh rơi vào đường cùng đành phải cố gắng hết sức.

Sư tổ vừa lòng vung đũa phép biến ra một cái ghế, thảnh thơi ngồi vắt chéo chân trên đó, xem buổi biểu diễn hét chói tai đang diễn ra trên không trung, từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, qua cả giờ cơm trưa. Nhiệm vụ của anh chỉ có một, chính là sử dụng thần chú đỡ lấy những học sinh bị rơi xuống, đương nhiên, cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết quả ngã ầm xuống đất.

Cả ngày hôm nay, nhóm cầu thủ nhà Gryffindor bị giày vò chết đi sống lại, bên Slytherin không bị nghiêm trọng đến vậy, bởi vì mấy cây chổi của bọn họ khá bình thường, bình quân một giờ cũng chỉ cỡ hai ba người rơi xuống, hơn nữa cũng không bị ném thẳng xuống đất, bọn họ được chủ nhiệm nhà mình trực tiếp đỡ xuống tận nơi. Hóa ra chủ nhiệm rất ghét Gryffindor nha, trải qua một ngày nhóm Slytherin liền tỉnh ngộ.

Đến năm giờ buổi huấn luyện kết thúc thì các Gryffindor đã phải gắng gượng dìu nhau về, đa số đều không thể lê người tới đại sảnh, bọn họ không ăn nổi, chỉ mong có một giấc ngủ ngon, không một cái xương nào trong người họ không đau nhức.

Huấn luyện Quidditch cuối tuần trên không trung vẫn không biến mất, đội nhà Ravenclaw bị quăng ngã ầm ầm, Hufflepuff khá hơn đôi chút.

Nói tóm lại, Ravenclaw hoàn thành phiên bản đồn đãi do Gryffindor tích cực tung tin cùng hy sinh tập thể, Hufflepuff một mình thảo luận và Slytherin miệng kín như bưng tránh thoát một kiếp.

Đến tuần tiếp theo, đúng như tính toán của Godric không một ai còn quan tâm đến chuyện người yêu bí ẩn của Harry Potter, bởi lời đồn mới lan truyền tới từng ngóc nghách ở Hogwarts, chủ nhiệm mới của Slytherin là một ác ma cực kỳ bao che khuyết điểm, bất công và xảo quyệt.