Chương 21: Tình Dược.

—o0o—

Godric nheo mắt, hưng phấn tiến lên, khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười như hồ ly, “Sal, anh say rồi.” Giọng khẳng định chắc chắc pha lẫn chút trêu đùa.

Salazar nhìn khuôn mặt đang tiến tới gần kia, phản ứng đầu tiên chính là hướng tới, hơn nữa anh thật sự làm như vậy. Trong nháy mắt bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên mập mờ, như có thể cảm giác từng hơi thở của nhau.

Ngay khi Godric cho rằng đối phương sẽ hôn mình thì một bàn tay trắng nõn đẩy đầu anh ra, “Hả?” Trong nhất thời Godric ngơ ngác.

Salazar tiếp tục động tác đẩy Godric, không tự giác thở mạnh, “Chẳng có gì thú vị.”

“Cái gì?” Godric bừng tỉnh.

Salazar ảo não đứng lên, cố sức vững bước chân, anh đi vào phòng ngủ của Godric vừa nói, “Anh phải đi ngủ.” Chỉ cần nghĩ đến cơ thể mà đối phương nhập vào là con cháu mang huyết thống của mình thì cái gì anh cũng không muốn làm nữa. Thực sự là gặp quỷ mà!

Godric thẫn thờ nhìn Salazar đi vào phòng rồi đóng cửa lại, anh đứng lên, quay nhìn gương để trong góc, sờ sờ khuôn mặt, lẩm bẩm, “… chướng ngại ở trong lòng ư?” Bọn họ chỉ nhập vào, chiếm lấy cơ thể người khác, linh hồn chính chủ vẫn còn ở trong, hôn môi gì đó cũng chẳng tự do.

Thở dài một hơi, Godric ngồi trở lại sô pha, rót rượu tự mình uống, lòng đầy buồn bực, bọn họ đang trong tân hôn đấy! Vốn định mấy ngày nghỉ đi ra ngoài du lịch, kết quả gặp phải chuyện này, Salazar khi uống say thật quá đáng yêu, đáng tiếc là đừng hòng thấy chính bản thân anh ấy say. Tửu lượng của Chúa tể Hắc ám khá tốt, chậm chạp uống hết số rượu đó Godric cũng chẳng xảy ra chút hiện tượng đỏ mặt hay tim đập nhanh gì cả.

Godric đang cân nhắc xem có nên vào nhìn Salazar một chút không thì cửa hầm bị đẩy ra, Snape đi vào.

“Ồ, giáo sư Snape.” Godric lười biếng nhướn mày, chỉ vỏ chai rượu trước mặt, “Thưởng thức khá đó mua ở đâu vậy?”

Người đàn ông đối diện nghe xong câu hỏi thì ngơ ngác, chừng ba mươi giây sau, mới nghe tiếng giáo sư tóc đen vừa nghiến răng nghiến lợi vừa trả lời, “Mắt của anh không bị mù nên hẳn là nhìn thấy trên đó không viết tên của mình chứ.” Snape châm chọc, bên cạnh đó cũng hết sức khó chịu, bình Whiskey là do bạn tốt Lucius tặng anh, giờ lại bị người kia uống sạch rồi.

Godric hạ mắt, nghiêm túc nhìn chai rượu thật kỹ càng, rồi cao giọng nói, “Hiển nhiên là trên đó cũng không viết tên của anh.” Sư tổ rất hứng thú với việc chọc giận một Slytherin.

Snape nhịn xuống cơn tức giận, anh nên thu hồi suy nghĩ lúc trước, người đàn ông này rất giống Slytherin, nhất là dáng vẻ duy trì sự lịch sự, giọng nói ngân nga kéo dài, làm anh liên tưởng đến Lucius! Quả nhiên trước đó chỉ là sự diễn xuất trước mắt Dumbledore thôi.

“Tôi nói này Severus…” Cách đối xử của Godric với học sinh và giáo sư luôn khác nhau, đặc biệt khi đối phương còn là một phù thủy hắc ám trưởng thành, “Anh nên biết trong cơ thể này cùng tồn tại hai linh hồn chứ?”

Bị gọi thẳng tên khiến ngực Snape co rúm lại theo phản xạ, nghe hết câu bất ngờ khiến anh bình tĩnh trở lại, “Anh muốn nói điều gì?”

“Vậy làm sao anh biết lúc mình đối mặt với cơ thể này là tôi hay là hắn?” Godric cong khóe môi, tiếp tục lo lắng nói, “Lỡ như đoán sai thì sao?” Giọng nói còn hết sức chân thành.

Ngay lập tức mặt Snape đen như đáy nồi, giả thiết này thật sự có khả năng xảy ra.

Godric vui vẻ, thầm nói, chỉ bằng anh mà cũng dám nhăn nhó mặt mày với ta, đạo hạnh còn thấp lắm.

Snape nhếch môi, không nói thêm một lời, xoay người rời khỏi hầm.

Godric sờ cằm, đến thư viện à? Ai nha, nhìn sắc mặt của Snape kìa, không biết sẽ dọa bao nhiêu học sinh sợ hãi đây nữa.



Tối mười giờ, Salazar mới về phòng ngủ, Ron tóc đỏ vừa nhìn thấy cậu đôi mắt đã bừng sáng, “Cậu không sao chứ, Harry?”

Salazar lắc đầu, “Chỉ hơi mệt thôi.” Không để ý tới vẻ mặt khó hiểu của Ron, anh nghiêng người qua đi vào phòng tắm, Harry Potter, tửu lượng của đứa trẻ này kém quá, đầu của anh giờ vẫn khá đau. Từ giờ phút này, cồn bị Salazar đưa vào danh sách cấm.

“Harry, cậu ấy…” Neville lo lắng chạy đến bên người Ron, dù ngốc như cậu cũng phát hiện ra bạn tốt của mình không thích hợp.

Ron nhún nhún vai, nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm một hồi, bất đắc dĩ quay về giường mình.

Seamus khó hiểu đánh giá cục diện, ngược lại còn an ủi Ron, “Cậu chắc là đã khỏi rồi chứ?”

“Đương nhiên!” Ron mạnh mẽ hoạt động cánh tay, “Bạn tốt, mình thật sự không sao cả, rất tốt.”

“Giỏi thật.” Neville cũng quay về giường của mình.

Không lâu sau, Salazar cũng đi ra, không để ý đến ba người bạn cùng phòng, bước thẳng đến giường định nghỉ ngơi.

Một sự im lặng kỳ lạ lan ra khắp gian phòng, rồi Ron lên tiếng với giọng ngập ngừng, “Nè, Harry, mình thực sự không sao cả.” Ron cho rằng Harry ở bên trong lâu như vậy là vì cắn rứt.

“… ừ.” Salazar còn chưa ngủ, anh nhẹ giọng đáp lời.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy, tên giáo sư ngu ngốc kia làm khó cậu sao, cậu cứ nói ra đi.” Ron nhấn mạnh, tỏ vẻ bọn mình nhất định đòi lại công bằng cho cậu.

Salazar rất muốn cười đồng thời cảm thấy hơi cảm động, trẻ con thời này kỳ thật không quá tệ.

Môn học đầu tiên của ngày thứ hai là Độc dược.

Salazar còn chựa kịp lấy lại tinh thần đã bị Ron lôi tới chiếm bàn đầu. Độc dược nha, Salazar nhớ lại quá khứ, bởi vì thuộc tính pháp lực của cơ thể mà anh chẳng thể điều chế được bất kỳ loại độc dược nào, với anh mà nói điều chế độc dược cũng giống như đang chế tạo thuốc nổ, chính xác chỉ cần đυ.ng tay vào là nổ. Hôm nay, thay đổi cơ thể, có phải nghĩa là anh có thể chạm vào hay không?

Salazar nhướn mày, anh có chút mong chờ điều chế thành công độc dược, đại khái giờ anh hiểu được tâm trạng của Godric khi thực hiện được pháp thuật hắc ám.

Bước vào phòng học là Slughorn, một ông thầy già có bụng bia, ông mang vẻ thân thiết, vừa vào lớp đã nhiệt tình chào hỏi hướng về bàn đầu tiên, mục tiêu là Salazar. A, Salazar thầm nói, rõ ràng là Snape ghét Harry, còn Slughorn lại thích Harry.

“Buổi sáng tốt lành, các trò.” Slughorn mỉm cười, “Ngày hôm nay ta sẽ dạy mọi người một độc dược thú vị khác, các trò có thể tự lựa chọn nó.” Ông thầy béo lên giọng, “Thuốc Đa dịch và Tình Dược, các trò muốn học cái nào?”

Tiếng bàn luận của học sinh ở dưới lập tức vang lên.

“Quả là cao cấp.” Seamus thì thào, “Tình Dược, nghe không tồi nha.”

Ron cũng đồng ý với ý kiến này, đã từng dùng Thuốc Đa dịch nên tự nhiên cậu hứng thú với Tình Dược hơn nhiều.

Neville khó xử xoa xoa ngón tay, cùng một tổ với Hermione khiến cậu thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng cả hai loại độc dược này đều rất khó.

Phía bên Slytherin, Draco nghiêng đầu nhìn Kẻ Được Chọn giả, tâm tư của cậu căn bản không đặt ở lớp học, hiện giờ cậu rất lo lắng cho cha mình.

Hai nhóc to con Goyle và Crabbe hiển nhiên thấy thích thú với Tình Dược.

Slughorn bật cười, “Được rồi, các trò, ta nghe được các trò muốn học gì rồi, vậy ngày hôm nay chúng ta sẽ học cách điều chế Tình Dược.” Vung đũa phép lên, trên cái bảng trước mặt xuất hiện hàng loạt dòng chữ, “Bây giờ dựa theo phương pháp trên bảng mà thực hiện từng bước, ta sẽ đi xung quanh và lần lượt chỉ dạy các trò.”

Ron là đầu tàu gương mẫu, chạy ngay đến kho dược liệu lấy tài liệu, lớp Độc dược thay đổi giáo sư một cái là khác hẳn, khiến cậu cảm thấy có hứng thú. Salazar đứng im không nhúc nhích, anh chuyên chú học thuộc nội dung viết trên bảng cho đến khi Ron trở về, anh mượn dao nhỏ sau đó đứng dậy chăm chú cắt.

“Cắt rất tốt, khá lắm, Harry.” Đầu tiên Slughorn đi tới bên người Salazar, khen ngợi, “Trò rất có thiên phú độc dược.”

“Cảm ơn, giáo sư.” Salazar trả lời cho có, lần đầu tiên có người nói anh có thiên phú độc dược.

Đợi đến khi Slughorn đi tới bàn sau, Ron ha ha cười, trêu, “Sau khi lão dơi già đi rồi, Gryffindor có thêm nhiều thiên tài độc dược.” Ron thuận thế chỉ vào Hermione với những động tác thành thạo phía sau, đa số Gryffindor không thích độc dược, nhưng có thể điều chế đẹp mắt thì vốn không thiếu.

Salazar từ chối cho ý kiến, mọi sự chú ý của anh đều đặt trên vạc đang nấu, chần chờ một vài giây, anh làm theo hướng dẫn cầm lấy gậy thủy tinh khuấy một cái, hả, không nổ. Salazar càng thêm sung sướиɠ, thực sự không gây nổ vạc! Cuối cùng cũng cảm nhận được ích lợi khi xuyên qua khiến Salazar thêm nhanh nhẹn cắt dược liệu, sau khi chuẩn bị ổn thỏa liền thả vào vạc nấu lên, không hề ngẩng đầu nhìn phương pháp viết trên bảng.

Ron kinh ngạc mở to hai mắt, “Bạn tốt, cậu tiến bộ nhanh thật đấy.”

Chừng một tiếng đồng hồ sau, dung dịch trong vạc bắt đầu xuất hiện màu sáng như trân châu, hơi nước bay lên theo hình xoắn ốc.

“Quá tuyệt vời, tổ của trò Potter đã hoàn thành đầu tiên.” Slughorn giống như một hồn ma xuất hiện bên cạnh, hít một hơi sâu, lộ ra biểu cảm thỏa mãn, “Làm rất tuyệt, Gryffindor thêm mười điểm.”

Mọi người trong phòng học kinh ngạc nhìn về phía bàn đầu, Hermione một mình thực hiện, thả thành phần cuối vào vạc, đã đến bước cuối cùng cô không thể phân tâm mà chú ý đến chyện khác.

“Ồ, bên này cũng có học sinh khác hoàn thành.” Slughorn nheo mắt nhìn về phía nữ sinh Gryffindor đang chăm chú bên cạnh một nam sinh ngơ ngác, “Rất khá, trò tên gì?” Slughorn không biết mặt mọi học sinh.

“Hermione, Hermione Granger ạ.” Hermione đỏ mặt, lên tiếng.

“Rất tốt, Gryffindor lại thêm mười điểm.” Slughorn vui lòng cộng điểm.

Mười phút sau, vài tổ khác lần lượt điều chế hoàn thành độc dược, so ra thì, bên Slytherin có nhiều hơn Gryffindor hai tổ đã hoàn thành.

Salazar né người ra xa khỏi vạc, anh cảm giác được thành công khi hoàn thành độc dược, nhưng cũng nhận ra rằng nếu lúc trước độc dược vô hiệu với mình thì lần này hẳn chúng sẽ có hiệu quả, anh liếc mắt nhìn Ron đang ghé mặt vào ngửi mùi hương vạc đang nấu mà cười khúc khích, trong lòng run lên, anh không muốn có biểu hiện ngu ngốc như vậy, cho dù cơ thể này không phải của anh thì cũng không được.

“Hiệu quả giờ học đầu tiên rất cao.” Slughorn thoả mãn, sau đó không liên quan gì hỏi, “Ta nghĩ các trò biết tác dụng của Tình Dược chứ?”

Hermione theo thường lệ nhanh chóng giơ tay.

Slughorn tán dương gật đầu ý bảo đối phương mở miệng.

“Nó là thuốc tình yêu mạnh nhất trên thế giới!” Hermione nói.

“Hoàn toàn chính xác.” Slughorn hàm xúc nói, “Đương nhiên là Tình Dược không thực sự tạo nên tình yêu. Tình yêu là thứ không thể tạo ra hoặc bắt chước được. Nhưng, độc dược này gây nên sự si mê và say đắm cuồng nhiệt.”

Slughorn vung đũa phép, đọc một thần chú, trước mặt mỗi học sinh xuất hiện một cái ly nhỏ, một ít Tình dược đã điều chế thành công ở bên trong, “Đầu tiên, ngửi và nhìn, nói cho ta biết, các trò ngửi thấy gì?”

Đã ngửi được nhiều khiến Ron tiếp tục thể hiện biểu cảm say mê.

“Harry, trò ngửi thấy được gì?” Kẻ Được Chọn vẫn là đối tượng Slughorn quan tâm nhất.

Trong nháy mắt mọi người đều tập trung nhìn chằm chằm vào Salazar, Salazar rất xấu hổ, chần chờ chốc lát rồi anh cẩn thận hít vào một hơi, mùi ngọt chiếm lấy khoang mũi anh, quả nhiên là có tác dụng với anh, cố gắng duy trì biểu cảm tự nhiên, anh vừa cảm nhận vừa nói, “Có hương cỏ xanh và mùi của gió.” Còn có hương vị Godric, dĩ nhiên là Salazar sẽ không nói điều này, mặt không khống chế được mà hơi đỏ lên, chỉ giây lát liều khôi phục lại bình thường.

Ông thầy béo gian xảo cười, biết rõ hiệu lực độc dược nhưng Slughorn không tiếp tục hỏi mà chỉ quay sang nhìn tất cả, “Bây giờ các trò thả một sợi tóc của đối phương vào ly rồi uống hết chúng.”

“Cái gì?” Hiếm khi xảy ra trường hợp học sinh cả hai nhà Slytherin và Gryffindor cùng kinh ngạc.

“Đừng quá lo lắng.” Slughorn khoát khoát tay, “Liều thuốc này chỉ có hiệu lực chừng năm phút đồng hồ, cảm nhận cảm giác lâng lâng này là một trải nghiệm tuyệt vời.”

Salazar nghiêm mặt, quay sang nhìn tóc đỏ hoa mắt biểu hiện ngốc nhếch bên cạnh, đây chẳng phải là trải nghiệm tốt đẹp gì.

Trong lúc nhất thời, khắp nơi không mọi tiếng động, tất cả mọi người hợp tác với nhau, ngẩn người.