Chương 3

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 3

12

Có lúc Harry đi phòng luyện chế ma dược, không phải vì muốn lảm nhảm làm phiền gì, mà chỉ để nghỉ ngơi yên bình sau những bộn bề của cuộc sống thực tại. Cách trả lời có lệ, gần như khinh miệt của Severus đối với thế giới này có sự đối lập mãnh liệt với thái độ tập trung chăm chú của ông khi chế tạo ma dược, phong thái ấy luôn làm Harry có thể nhanh chóng bình tĩnh lại, cho dù là giữa những lúc tâm trạng rối bời. Và ngay cả quá trình Severus chế tác ma dược cũng luôn có tác dụng chữa lành nhất định đối với tâm trí cậu.

Một lần khi cậu mới quay về từ Bộ Pháp thuật, kiệt sức, đi vào phòng luyện chế ma dược của Severus nhưng cũng không nói bất cứ điều gì, cậu chỉ im lặng đứng ở một bên, nhìn chăm chú vào ông ấy.

Cậu nhớ tới lần đầu tiên khi bị Severus phát hiện, nhớ đến lúc bị ông ấy đánh văng ra khỏi hầm, ý nghĩ của cậu đột nhiên trở nên rõ ràng giữa khung cảnh trong ký ức.

— nếu Snape tự mình làm ma dược trong tiết học đầu tiên của cậu...

Chờ đến khi cậu phục hồi tinh thần lại, thì Severus đã đặt que khuấy xuống, đặt lọ ma dược đã chế tạo xong lên trên bàn.

— Harry mới chợt nhận ra chính mình đã nhìn ông ấy đến mê mẩn.

Harry chớp chớp mắt, rồi chăm chú dõi theo từng cử động của giáo sư Độc dược, đề phòng ông ấy lại quăng cậu ra khỏi hầm. Nhưng Severus không làm vậy, ông chỉ thu dọn mặt bàn, sau đó mang vẻ mặt kì quái nhìn cậu.

"Ta nghĩ cậu đứng ở chỗ này không phải vì muốn bắt chước luyện tập "Làm cách nào để trở thành một pho tượng đạt tiêu chuẩn"?"

"Đương nhiên không phải!" đầu óc Harry xoay chuyển nhanh chóng, "Tôi chỉ muốn hỏi ông muốn quà mừng năm mới là gì, muốn《Bách khoa toàn thư về Thực vật ma pháp》hay là《Pháp thuật Hắc ám thời Trung cổ》?"

Cậu che giấu một chút tư tâm nho nhỏ, giấu quyển sách nguy hiểm nhất kia đi.

"Đều không cần." Severus vô tình trả lời, "Ta đề nghị cậu dừng trò luyện tập xã giao thảm hại của mình và sử dụng chúng cho một thứ gì đó xứng đáng hơn."

"Chuyện tôi đang làm lúc này chính là chuyện tôi cho rằng rất quan trọng." Harry tranh cãi.

"Ví dụ như?"

"Như muốn trò chuyện quen thuộc với người tôi cho rằng đáng giá kết bạn cùng." Harry nói một cách chân thành không sợ hãi, không biết tại sao, nhưng cậu như bị choáng váng mở miệng nói ra điều mà bình thường cậu chỉ dám nói với một Severus đang bận làm ma dược. "Ông biết không, quá trình làm ma dược của ông thật sự xứng đáng được triển lãm trong các tiết học ở Hogwarts."

Harry đột nhiên ngậm miệng, ngừng thở, đôi mắt mở to.

Nhưng Severus chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng bước qua người cậu, áo choàng tung bay nhẹ nhàng phất qua chân cậu. Dưới một chút thoáng nhìn qua ấy, Harry không thể xác định rằng vành tai hồng nhạt dưới mái tóc đen của giáo sư Độc dược có phải là ảo giác của cậu không.

13

"Severus."

"Ừm."

"Tôi thích ông."

Trong nháy mắt, Harry cho rằng cậu đã thấy động tác của ông ấy tạm dừng lại. Nhưng tiếp đó ông ấy lại lập tức tiếp tục động tác, không có chút xíu dao động.

"Ừm."

Harry âm thầm tặc lưỡi "Chậc", lần đầu tiên hy vọng Severus đừng chuyên chú với ma dược như vậy.

Nhưng sau đó cậu lại thấy thoải mái như cũ, nếu ông ấy vẫn không nghe thấy thì tốt nhất là cậu nên luyện tập nhiều lần, tranh thủ trong lúc giáo sư Độc dược còn không biết, thì cậu phải nhét ý niệm này vào sâu, làm bén rễ vào trong đầu ông ấy.

Ở việc theo đuổi người khác này, Harry có vẻ cực kỳ Slytherin.

14

Vào đêm giao thừa, Harry gõ vang cánh cửa trong hầm.

Cửa bị kéo ra, lộ ra gương mặt cau có của bậc thầy Độc dược. Harry gần như ngay lập tức chú ý tới việc người kia dường như vừa mới từ trong phòng tắm đi ra: ông ấy còn mặc áo tắm, từ cổ áo lộ ra một khối ngực trắng nõn hình tam giác. Trên người Severus truyền đến một mùi hương kỳ lạ, làm Harry mơ hồ nhớ tới mùi tuyết tùng, trầm hương và bạc hà, cảm giác ướt nóng và hơi ẩm lặng lẽ lan tỏa khắp không khí.

Harry đột nhiên cảm thấy nóng bức. Miệng khô lưỡi khô, nhất định là vì trước khi tới đây cậu đã uống thêm một ly Rượu Lửa để lấy can đảm...

Không biết có phải là ảo giác của Harry không — nhưng cậu cảm giác như mình đã thấy một tia sáng lóe lên trong ánh mắt của Severus khi ông ấy thấy rõ là người nào đến đây. Nhưng ngay sau đó lông mày ông càng thêm nhăn lại.

"Ta tưởng rằng giờ phút này Chúa cứu thế sẽ ở cùng với đám thảm họa tóc đỏ nhà Weasley?"

"Thật đáng tiếc là ông đã nghĩ sai rồi." Harry nhếch môi, cũng không để ý đôi mắt đang híp lại của đại sư Độc dược, mặt dày không biết xấu hổ chen vào trong cửa.

Trong hầm yên tĩnh, một quyển sách mở ra trên bàn làm việc, một chồng bài tập xếp ngay ngắn ở góc bàn, lửa trong lò sưởi đang cháy mạnh, nổ lách tách.

Severus híp mắt nhìn cậu một cái, sau đó cuối cùng quay người đóng cửa lại rồi ngồi vào chiếc ghê dựa sau bàn làm việc.

"Cậu đến đây có chuyện gì, mau chóng —"

"Tôi tới nơi này là vì muốn đề nghị lập ra một giao ước với ông, là một đề nghị lấy hôn nhân là kết quả."

Severus không nói gì, nhìn ông như bình tĩnh tiếp tục ngồi trên ghế — nhưng ông không phát ra một lời phàn nàn nào khi bị Harry Potter cắt ngang lời nói, thậm chí cho đến bây giờ vẫn chưa thốt ra nửa câu châm chọc, nên có thể thấy ông không bình thường — ông dựa vào lưng ghế, lật hai trang sách.

Harry dùng tất cả số vàng Galleon trong kho của mình để thề, là Snape thật sự đã ngập ngừng hơi lắp bắp một chút khi lần nữa mở miệng nói chuyện, chỉ là không dễ phát hiện ra dao động này của ông.

"... Potter, bây giờ tâm trí cậu không rõ ràng lắm."

Một ngọn lửa "Phụt" một chút bốc cháy lên trong l*иg ngực Harry.

"Tôi bây giờ rất bình tĩnh, Severus." cậu nghe thấy chính mình đang nói. Đương nhiên đây đều là nói hươu nói vượn — từ khi vào cửa, cảm giác nóng bức không biết tên đã từ bụng Harry lan tràn đến tứ chi, thiêu đốt cháy rực trong nội tạng của cậu. Lò sưởi vẫn đang bập bùng cháy, ánh lửa ập vào trên người Severus, phủ xuống một cái bóng mờ trên l*иg ngực mang theo hơi ẩm lõα ɭồ lộ ra dưới áo tắm của ông. Nhiệt độ ánh lửa ấy tỏa ra làm Harry gần như không thể chịu đựng nổi: Tựa như có vô số con kiến đang bò sát trên da, cậu cảm thấy giọng nói ngứa ngáy, cảm thấy như ngay sau đó trong cổ họng cậu sẽ bốc lên cuồn cuộn khói đặc. Harry không thể không ho khan một tiếng, rồi mới có thể nói tiếp, "Tôi đã nghĩ về nó — rất nhiều, nghĩ về những thứ như tương lai, danh dự, chúng ta có hợp nhau không, nhưng quan trọng nhất là — tôi thích ông, Severus."

Cậu nói ra rồi.

Harry thở ra một hơi, tay chân lạnh ngắt, cổ họng nóng bỏng, một cảm giác bình tĩnh kỳ lạ bao phủ cậu: cậu thậm chí còn có tâm trạng nhàn nhã để tinh tế đánh giá bộ dáng của Severus.

Giáo sư Độc dược đang cúi đầu, tầm mắt rơi vào cuốn sách trên bàn, không thể biết ông ấy thật ra đang nhìn vào gì. Harry cố gắng khống chế tâm trí mình đừng nhìn chăm chăm vào quần áo Severus đang mặc, cũng đừng mơ tưởng về ông ấy dưới lớp áo này, trong giờ phút này, không mặc bất cứ thứ gì, cũng đừng ngẫm nghĩ về làn da sau khi mới tắm xong, mang theo hơi nước mềm mại trơn bóng đến mức nào.

Từng giây từng phút trôi qua trong im lặng. Cuối cùng Harry cũng khôi phục lại sự bình tĩnh ngắn ngủi sau khoảng thời gian adrenalin tăng vọt vừa rồi, đầu óc cậu bắt đầu tỉnh táo lại, dần dần cảm thấy càng căng thẳng hơn. Harry cười gượng ho khan một tiếng, muốn làm giảm bớt cảm giác nén đọng đông đặc đang lan tràn trong không khí, "Vậy nên trả lời của ông là gì, Seve... rus?"

Đôi mắt Harry đυ.ng vào đôi mắt màu đen của người kia. Đó là một đôi mắt như thế nào đây — Harry đột nhiên nhớ tới một truyền thuyết cậu đã từng đọc qua. Thời cổ xưa, mọi người cho rằng tất cả sông lớn trên thế giới đều đến từ vũ trụ vô ngần, ngước đầu lên nhìn không trung kia, sẽ thấy sâu trong không trung đen thẳm ấy là vô số ao hồ, những hồ nước ấy như vô tận sao trời lấp lóe mỗi đêm.

Đôi mắt đã từng ẩn chứa ánh lửa căm ghét nhìn cậu, đôi mắt đã từng hấp hối bên chân Tử Thần đang nhìn cậu. Đôi mắt đang nhìn cậu vào giờ phút này, cũng đã nhìn tất cả những năm tháng của cậu trong quá khứ, lúc này đây, nó dừng lại trên người cậu, thực sự nhìn vào duy nhất Harry Potter.

"Cậu nói cậu đã suy nghĩ rất nhiều..." Snape nói nhỏ, "Cậu muốn làm thế nào để chứng minh?"

Harry nhìn ông ấy, đột nhiên hiểu rõ. Trong lòng cậu có run sợ trong nháy mắt — bóng ma quá khứ nhẹ lướt đi qua — nhưng ngay sau đó cậu ngoan cố ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Severus.

Đôi mắt màu đen ấy nhìn thẳng vào cậu. Snape giơ đũa phép lên.

"Chiết Tâm Trí Thuật."

15

Tựa như chỉ qua trong nháy mắt — nhưng lại như đã trải qua một khoảng thời gian rất dài. Có lẽ vì nội tâm Harry đã không còn chống cự, nên sự xâm lấn lần này không còn đau đớn như trước nữa. Tư duy của Snape chuẩn xác đi thẳng vào trọng tâm, không hề dây dưa phân tâm sang việc khác. Ông nhảy vọt qua tất cả những khung cảnh khi Harry ở chỗ Snape, chỉ tập trung lật xem những lời nói nhỏ trong tâm hồn, chỉ xem những điều bí ẩn nhất, riêng tư nhất, không ai ngoài chính cậu sẽ biết sẽ hiểu.

Chờ đến khi Snape ra ngoài, Harry đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Lửa đang cháy càng mạnh. Cậu mơ mơ màng màng nghĩ về ngọn lửa, rồi vừa thở dốc, vừa nâng đầu nhìn về phía Severus, "Như thế nào?"

Đáng ra trước khi đến đây không nên uống bình Rượu Lửa kia... cậu mơ hồ nghĩ.

Severus nhìn cậu rất lâu.

"Ta cho rằng cậu ít nhất cũng sẽ hiểu một chút hàm nghĩa của từ "Ám chỉ"."

"Ám chỉ gì?"

Harry đã nóng đến đầu óc không nghĩ rõ ràng. L*иg ngực trắng nõn của Severus nhìn trông sẽ rất mát lạnh...

Trong mơ hồ, cậu nghe thấy người kia dường như không kiên nhẫn thở mạnh.

"Cho nên, bây giờ cậu còn không bị quăng ra khỏi hầm."

Đầu óc Harry dùng ba giây xử lý hàm nghĩa của những từ này. Sau đó, ngọn lửa kia cuối cùng "Oanh" một tiếng đốt sạch tất cả lý trí trong cậu, Harry lao bổ vào ông.

16

Ngày thứ hai của năm mới, Harry nửa người tựa vào đầu giường, trên mặt là tươi cười ngây ngô hạnh phúc tràn đầy ngu xuẩn, y như nụ cười ngốc nghếch của học sinh Hufflepuff năm lớp một.

"Đóng đầu óc lại đi, Potter, vẻ mặt của cậu quá ngu xuẩn."

Harry vội vàng lùi về trong chăn, ôm giáo sư Độc dược vào trong lòng, kiểm tra trên dưới rồi nói, "Severus, ông dậy rồi! Thế nào, cảm giác thân thể có khỏe không?"

Thật ra Severus đang có loại đau nhức thường thấy sau một hồi hoan ái vui vẻ, thân thể như vậy dẫn đến việc động tác của ông chậm đi một nhịp, không thể kịp thời ngăn cản Harry giở trò, "... Potter! Buông ta ra!"

"Ông biết đấy, Severus," Harry chỉ ra, "Tôi nghĩ quan hệ của chúng ta bây giờ đã ở mức độ có thể xưng hô tên thánh, ông nói đúng không?"

Cậu thu được một ánh nhìn tức giận của giáo sư Độc dược.

Nhưng Harry cũng không để bụng. Tâm tình của cậu bây giờ đang quá tốt, tốt đến giống như một quả bóng được bơm khí hydro đang lảo đảo bay lên không trung, thậm chí cậu còn muốn ngân nga ra một khúc nhạc nền của công viên giải trí, trên mặt cậu vẫn mang nụ cười ngây ngô ngốc nghếch. Severus tự giải thoát bản thân từ trong lòng Harry, ánh mắt Harry theo động tác của ông, rơi xuống một góc trong phòng ngủ, nơi đó đang chồng chất không ít hộp quà.

"Năm mới vui vẻ, Severus." Harry nói, "Có muốn đoán xem quà mừng năm mới của tôi cho ông là gì không?"

Severus không chút do dự đáp: "《Những Ma dược có một chút ít nguy hiểm》."

Harry:...

Cảm giác vui thích tiêu tán trong nháy mắt. Cậu chỉ nói qua điều này trong lúc Sev đang pha chế ma dược thôi! Harry lập tức nghĩ liệu có phải tối qua khi dùng Chiết Tâm trí Thuật, Severus thấy được nó, nhưng rõ ràng ông ấy đã nhảy vọt qua tất cả những cảnh tượng có mặt chính ông ấy.

Harry nhận ra sự việc có chút không đúng.

Dường như bị tức cười với vẻ mặt của cậu, nên Severus nhướng một bên lông mày.

"Như thế nào?"

"Ông... làm sao ông biết được?" Harry lắp bắp hỏi, không muốn thừa nhận đáp án đã có sẵn trong đầu.

Severus cười một tiếng.

"Cậu thật sự cho rằng một người trước kia từng là gián điệp hai mang, chỉ cần đang pha chế ma dược thì sẽ không nghe thấy bất cứ điều gì sao?" ông ấy vươn người ngồi dậy, chăn chảy xuống từ trên người, lộ ra dấu vết tràn đầy trên thân thể, "Nhân tiện hỏi một câu, năm nay Ron Weasley có nhận được hoa hương bồ nhung không?"

Sau khi hỏi xong những lời này, ông ấy thong thả ung dung đứng dậy, đi vào trong phòng rửa mặt.

- Hết truyện -