Chương 109: Phiên ngoại thế giới khác 1

7:00AM

Chuông đồng hồ reo vang, một bàn tay từ trong chăn vươn ra bực bội lần mò lên tủ đầu giường tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh. "Rầm" một tiếng, cái đồng hồ tội nghiệp bị đập cho ngã chỏng chơ. Người trên giường ngồi dậy lầm bầm chửi rủa vài câu rồi tiến vào nhà vệ sinh cởi bỏ quần áo. Hơi nước mờ mịt phác họa lên cơ thể cao gầy trẻ trung của thiếu niên mới lớn. Tắt đi vòi hoa sen anh quấn khăn bước ra ngoài, vươn tay lau qua mặt gương đầy hơi ẩm. Hình bóng trong gương phản chiếu lại gương mặt tái nhợt với cái mũi to chưa khoằm lắm và mái tóc đen ướt dài ngang vai.

"Severus, xe bus sắp đến rồi đấy." Tiếng gọi của một người phụ nữ vọng vào từ bên ngoài.

Thiếu niên lạnh mặt liếc ra rồi nhanh chóng mặc quần áo mang theo balo ra cửa.

"Đồ ăn trưa của con đây. Đi học vui vẻ nhé, mẹ phải đi làm rồi." Người phụ nữ cao gầy đưa cho anh một cái túi giấy rồi vội vội vàng vàng đeo bảng tên có ghi 'Eileen Prince – Dược sĩ thực tập', sau đó cầm lấy túi xách và áo khoác chạy như bay ra khỏi căn hộ chung cư.

Không như mẹ của mình, Severus thong thả đi xuống cầu thang. Anh căn thời gian rất chuẩn vừa bước đến trạm thì xe bus cũng vừa tới. Anh lên xe xuyên qua hai dãy ghế đã nhồi đầy người.

"Này, thằng quái dị." Một tên cao to mặc áo khoác thể thao cười sằng sặc giơ chân cản đường anh.

Severus dừng lại đôi mắt đen sẫm âm u liếc nhìn nó. Ánh mắt chết chóc xoáy sâu vào tâm khảm làm nó cảm tưởng như một giây nữa thôi là nó sẽ bị đăng xuất ra khỏi trái đất. Thằng nhỏ run lên một cái thu hồi chân không dám hó hé gì nữa. Đường đã thông thoáng, Severus tiếp tục đi đến cuối xe ngồi xuống.

Xe bus màu vàng chanh chạy băng băng trên đường chở đám học sinh đến một trường cấp 3 công lập lâu đời. Một ngày bình thường đến không thể bình thường hơn, Severus băng qua bãi cỏ trụi lủi rước sân trường. Giày đen, quần đen, áo đen, balo đen, tóc đen mắt cũng đen nốt, trông anh giống như một con dơi cỡ bự. Thoạt nhìn qua sẽ tưởng anh theo phong cách Gothic nhưng anh từ chối liên quan đến đám dở người của câu lạc bộ ma cà rồng trong trường. Severus luôn độc lai độc vãng kể từ khi chuyển đến ngôi trường này 3 tháng trước. Chẳng ai có thể bắt chuyện nổi với anh.

Severus đi vào lớp ngồi xuống bàn của mình mang sách vở ra chuẩn bị bài cho môn toán học sắp tới. Bàn bên trên hai cô nàng trang điểm diêm dúa đang chụm đầu nhỏ to tám chuyện.

"Biết tin gì chưa? Lại sắp có học sinh chuyển trường tới đấy."

"Nam? Nữ?"

"Một bé trai rất là đáng yêu."

"Xì! Lớp dưới sao?"

"Đừng có mà coi thường. Sáng nay tui nhìn thấy cậu chàng bước xuống từ một chiếc Roll Royce có tài xế riêng đấy. Đẹp trai và đẹp trai."

"U~ Ngon!"

Giờ học nhàm chám cuối cùng cũng kết thúc, Severus sắp xếp lại cặp sách đến căn tin chọn một chỗ khuất ngồi xuống ăn trưa. Chợt một trận ồn ào vang lên, Severus thoáng liếc qua hướng đó để rồi không thể dời mắt được nữa. Thiếu niên xinh đẹp có mái tóc đen hơi rối và đôi mắt có màu vàng óng như ánh bình minh vừa đi vào. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi thẳng thớm và áo gile trông như một hoàng tử nhỏ lạc vào giữa dân gian. Có vài người mạnh dạn tiến lên bắt chuyện nhưng lại bị cậu lịch sự từ chối. Đôi mắt đảo qua lại quanh phòng ăn rộng rãi như đang tìm kiếm gì đó, đến khi đối diện với tầm mắt của Severus đôi mắt của cậu chợt sáng lên. Trước ánh mắt ngạc nhiên của đa số người trong phòng cậu đến trước mặt Severus.

"Xin chào, tôi ngồi ở đây được không?"

"Như cậu đã thấy, đây là chỗ ngồi công cộng và tôi không sở hữu nó." Severus lạnh giọng đáp.

Cậu bé ngồi xuống có chút câu nệ luống cuốn nhìn thiếu niên lớn hơn đang thong thả dùng bữa trưa của mình.

"Ưm, tôi tên là Harry Potter. Tôi có thể có vinh hạnh được biết tên anh không?"

"Severus Snape, quấy rầy người khác dùng bữa là hành động không lễ phép." Severus nói.

"Thực xin lỗi." Harry nhỏ giọng nói sau đó ngoan ngoãn ngồi im chờ Severus hoàn thành xong bữa trưa.

Dưới ánh mắt chăm chú của Harry, Severus cũng ăn không nổi nữa. Anh bực bội dọn dẹp rồi đứng dậy đi nhanh ra ngoài. Harry thấy vậy cũng lẽo đẽo đi theo.

"Severus, Severus em sai rồi. Đừng giận nữa mà... Áu"

Severus quay phắt lại trông thấy Harry ngã lăn ra đất. Anh tức giận hằm hằm tiến lại chỗ cậu.

"Đứng dậy."

"Đau~" Harry ôm đầu gối rướm máu bĩu môi nhìn Severus.

Anh cúi người nắm lấy cổ áo cậu như xách gà con nhấc lên lôi đến một góc không người. Severus nhìn quanh xác nhận không có ai thì trừng mắt nhìn Harry. Hai người thần kỳ biến mất vào hư không.

Harry mở to mắt nhìn căn phòng nhỏ đơn giản chỉ có một cái giường đơn và vài món đồ nội thất cơ bản. Trên bàn học để đầy những quyển sách giáo khoa cũ. Harry hứng thú đi vòng quanh tò mò động động cái này lại chạm chạm cái kia. Cậu mở tủ quần áo liền bĩu môi, bên trong có đầy đủ các loại quần áo nhưng đều có điểm chung là chỉ có màu đen đơn điệu chẳng có thêm tí sắc thái nào khác. Đang tính đóng cửa thì đột nhiên thấy bên vách tủ trong xiêu xiêu vẹo vẹo treo một cái khung ảnh. Trong ảnh là một người phụ nữ cao gầy đang mỉm cười hạnh phúc và một người đàn ông bị xé mất gương mặt, bọn họ ôm lấy một đứa bé nhỏ ngây thơ đáng yêu

"Dễ thương quá." Harry gào lên.

"Đừng có sờ loạn." Severus nhấc khung ảnh khỏi tay Harry.

"Của em, của em, của em... trả đây" Harry bổ nhào lên người Severus với tay giành lấy cái khung ảnh.

"Harry Potter" Severus gầm lên.

Harry không quan tâm ngồi lên giường ôm lấy cái khung ảnh bằng nhựa giả gỗ rẻ tiền vào ngực như báu vật.

"Của em." Cậu ngây ngô cười.

Severus đúng thật là bất đắc dĩ, anh trầm mặc đi lấy hộp y tế sau đó quỳ một gối xuống đất vén quần Harry lên xem xét vết thương.

"Đừng lo mà. Nó sẽ lành nhanh thôi." Cậu nghiêng đầu nói.

"Em còn dám nói. Em coi lại cái thân em đi. Ta chưa có tha thứ cho em đâu." Severus quát nhưng tay vẫn mềm nhẹ băng bó cho cậu.

"Em xin lỗi mà. Em đâu có nghĩ chỉ tuột tay một chút thôi lại bị đẩy xa nhau đến thế. Em đã cố gắng chạy tới chỗ anh ngay khi có thể." Harry phụng phịu.

"Cái tính cẩu thả của em thảo nào dạy ra thằng con vô giáo dục như vậy." Severus tức giận.

"Severus, tuy em biết anh không thích khi Alan vào Gryffindor nhưng cũng không nên nói thằng bé vô giáo dục như thế đâu." Harry nhíu mày không đồng ý.

"Ta không nói Alan. Ta là đang nói thằng con trời đánh James Sirius Potter của em." Severus hừ lạnh.

Bịch!

Khung ảnh trên tay Harry rơi xuống giường.

"Anh biết?" Cậu bàng hoàng nhìn anh, vẻ mặt tái nhợt.

"Từ khi đến đây ta thấy được một số ký ức không phải của ta." Severus mím môi.

Sau khi sống đến hơn trăm tuổi nhắm mắt xuôi tay, trong mông lung có người hỏi anh có đồng ý trở thành thần sứ không. Chưa kịp trả lời, chỉ trong một giây hoảng hốt anh bị tách ra khỏi Harry đến với thế giới này. Ở đây cũng có một thiếu niên tên Severus Snape, mở mắt ra anh đã đứng trước trạm xe bus vào ngày đầu tiên khai giảng. Có một giọng nói hướng dẫn anh những điều cơ bản để hoàn thành nhiệm vụ nhưng như thế là chưa đủ. Anh lo lắng muốn phát điên nhưng lại không thể không kìm nén lại để sắm vai nhân vật tỏ ra bình thường không để ai phát hiện. Mới có ba tháng mà tưởng chừng như đã 30 năm, đến ngày hôm nay khi trông thấy Harry tảng đá trong lòng mới buông xuống.

"Nhưng không phải anh..." Harry ngập ngừng khó hiểu.

"Ý em là bị gϊếŧ bởi Nagini trong lều hét?" Severus nhướng mày. "Đúng là ta đã chết nhưng lại không thể tan biến hoàn toàn. Ta lấy hình dạng linh hồn bay khắp nơi, có lẽ vì thói quen bảo vệ em nên được vài năm lại trở về đi theo nhìn em kết hôn, sinh con."

Harry nghe đến đây có chút chột dạ co người lại. "Vậy là anh đã thấy?"

"Chứng kiến từ đầu tới cuối." Severus bất giác siết chặt tay.

"Em xin lỗi." Harry cúi đầu bị đau cũng không dám ho he.

"Lúc đó ta đã phát ra một lời thề. Nguyện thiêu đốt linh hồn để em có một cơ hội sống. Cuối cùng cũng chặn được một ngôi sao băng."

"Thảo nào, em cứ luôn thắc mắc vì sao lúc đó Merlin lại đúng lúc cứu được em." Một viên trân châu trắng ngà lẳng lặng rơi xuống thảm trải sàn.

"Ngu ngốc." Severus mắng một tiếng sau đó lại dịu dàng vươn tay lau qua gò má của Harry.

"Em nhớ anh." Cậu cọ cọ gương mặt vào lòng bàn tay ấm áp.

Severus ôm Harry vào lòng đặt lên môi cậu một nụ hôn vội vã. Sao anh không nhớ cậu được chứ. Bọn họ chưa từng tách xa lâu như vậy kể từ khi hai người đính hôn. Anh vươn tay lột bỏ áo sơ mi cùng quần tây của cậu, đặt Harry lên giường. Bàn tay xoa lên làn da mềm mại, trẻ trung đã lâu không cảm nhận được.

Anh còn nhớ rõ ngày đầu tiên gặp cậu, thiếu niên mặc trên người đồng phục Hogwarts chỉnh tề không hề sợ hãi như đám học trò lần đầu tiên bước vào đại sảnh. Nhớ rõ cậu đu mình trên chổi bay, cả người tràn ngập sức sống thanh xuân, sợi tóc tung bay, nụ cười rạng ngời, lộ ra hàm răng trắng ngần chỉnh tề. Nhớ khi cậu nhìn hắn trìu mến mỉm cười xinh đẹp vào đêm Giáng Sinh tổ chức Vũ hội mùa đông. Ánh mắt trên gương mặt cười lúc đó, cũng giống như ánh mắt trước mặt Severus bây giờ. Mi mắt cong vυ"t như trăng lưỡi liềm, đường đuôi mắt dài mà rõ nét, con ngươi màu hoàng kim óng ánh, bên trong chất chứa đầy tình cảm thuần túy mà trong suốt. Ánh mắt ấy, từ thời niên thiếu đến hiện tại, chưa từng thay đổi.

Cả hai lăn lộn trên giường cả một buổi trưa, Harry lười biếng mệt mỏi nằm dài trên người Severus nhỏ giọng thủ thỉ.

"Em nhớ anh lắm lắm... Nhìn xem con cũng nhớ anh này." Cậu chỉ chỉ vào mái tóc bông xù.

Trên đỉnh đầu Harry mọc ra một mầm cây xanh biếc. Severus khẽ cúi đầu đặt một nụ hôn lên mầm cây nhỏ, hai cái lá xinh xinh cuộn lại bao lấy cái mũi to của anh như đang chào hỏi. Ánh mắt anh dịu dàng như có thể thấm ra nước, khóe môi không tự giác cong lên dường như đang nhớ lại tiếng trẻ con bi bô cùng với những bước chân tập tễnh đầu tiên của anh chị bé.

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng loạt soạt khi đồ đạc di chuyển, cánh cửa phòng đã hư khóa từ lâu bất thình lình bật mở.

"Severus, sao con về sớm thế.... Á! Mẹ không nhìn thấy gì hết."

Eileen đỏ mặt đóng sầm lại cửa phòng, vội vàng móc điện thoại ra gọi cho ai đó.

"Laura, con trai tui mang bạn trai về nhà phải làm sao đây????"