*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bàn tay cậu nhẹ nhàng mơn trớn trên tấm lưng trắng bạch dày rộng của anh. Từ trên bả vai cơ bắp gọn gàng một đường chậm rãi trượt xuống dưới, chạm vào đầu nai con dựa nhẹ trên xương bướm, xẹt qua cái tên khắc rõ nét trên bờm cổ, đầu ngón tay vuốt ve miêu tả hoa văn của sừng hươu, lại chậm rãi lưu luyến xoa nắn ở đốt xương cụt, cảm thụ được nhiệt độ ấm áp của anh, cùng ánh sáng mờ nhạt từ linh hồn ấn ký trên lưng.
Mái tóc óng mượt màu bạch kim cùng gối lụa màu đen như tô điểm cho nhau, Harry nhìn nam nhân đang đưa lưng về phía mình ngủ say sưa sau cơn ái tình, Draco mơ mơ màng màng trở mình, cánh tay dài câu đến trên người cậu, cúi đầu cọ đến hõm vai Harry, hơi thở nóng cháy phun vào cổ cậu. Ở lâu mới biết, hoàng tử Slytherin như người đa nhân cách, thực sự không gì không dám làm, ăn vạ, dính người, giận dỗi, ghen tuông đều là số 1. Cậu bất đắc dĩ mà cười một tiếng rồi ôm lấy đối phương.
Cánh tay cậu đặt trên eo Draco, bàn tay dán ở trên lưng anh, ngửi hương vị sữa tắm cùng loại với mình trên người anh, còn có mùi hương của một đống lớn dầu dưỡng tóc, xịt bóng tóc do tên quỷ tự luyến này thoa lên cùng, nhưng tất nhiên mùi hương cao cấp thì cũng chỉ rất nhẹ nhàng, cũng không khó ngửi.
Draco nuôi tóc dài, hiện tại chiều dài ước chừng tới bả vai, ngoài lúc nó chảy ở bên đùi cậu, rũ trên bụng cậu, làm cậu mê đắm, thì cũng có đôi khi đám tóc đó sẽ chọc vào cổ Harry, làm cậu ngứa ngáy ngủ không yên, cậu sẽ tức giận mà đem Draco đẩy khỏi giường, một mình chổng mông cuốn chặt ổ chăn.
Harry duỗi tay xoa lên mái đầu mượt mà nhu thuận của anh, màu vàng kim dưới sự ve vuốt của ánh trăng ngoài cửa sổ có vẻ càng ôn nhu mộng ảo, Harry nhớ tới hình ảnh anh trước kia không có tóc dài, cùng với hiện tại thật là khác nhau rất lớn, nếu là so sánh, Harry vẫn là thích anh trong bộ dáng tóc ngắn, sạch sẽ lưu loát, hơn nữa gia hỏa này còn không cần mỗi ngày mất nửa giờ chải vuốt sửa soạn.
Draco đầu dịch ra sau một chút, xốc lên mắt mông lung nhìn về phía cậu, "Làm gì em còn không ngủ? Còn xoa nữa thì nhớ chịu trách nhiệm." thanh âm khàn khàn, phát âm đều có chút dính vì buồn ngủ, Harry thu tay lại nhìn về phía anh, cười nói: "Đang nghĩ làm sao đem đầu tóc anh cắt trụi đi đó."
"Mơ tưởng, Potter," anh trừng mắt liếc Harry một cái, đương nhiên, thực không có chút uy hϊếp nào, "Tôi biết em nhớ thương đầu tóc mềm mượt như tơ lụa của tôi đã lâu a." Anh ngáp một cái, đem Harry một phen ôm sát, một cái tay khác vươn ra bóp bóp eo cho cậu, đổi được một tiếng thở dài thoả mãn của người yêu.
"Anh ngày mai rời giường cẩn thận một chút, rất có khả năng đầu liền biến trọc không chừng." Harry cười trộm một tiếng, gối đầu lên trên vai anh, ác ý dùng tóc cọ cọ vào cằm Draco, anh ghét bỏ nhăn nhó, dùng tay bóp mặt cậu.
"Em không thích tôi tóc dài sao?"
Harry tùy ý mà ừ một tiếng, Draco một cái xoay người đem cậu đè dưới thân, con ngươi xanh xám sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, Harry khẩn trương nuốt nước miếng, tay nắm lấy khăn trải giường, cái eo âm thầm kêu khổ. Nhưng Draco chỉ là chậm rãi cúi đầu tới gần, cố ý thổi một ngụm khẩu khí, sau đó ấu trĩ mà cắn vào mũi Harry, mơ hồ không rõ mà nói: "Mơ tưởng, vẫn là câu nói kia, mơ tưởng!"
Harry mắt trợn trắng đẩy đầu Draco, nâng cằm lên dùng sức mà hôn lấy đôi môi đáng ghét của anh cho anh mau ngậm miệng.
Mặt trăng lên cao, môi lưỡi quấn quýt, hai người mãn nguyện tìm được bình yên ở trong vòng tay nhau.
(
Yêu tinh dính vợ - Draco)"A, tỉnh tỉnh, sắp 12 giờ, chúng ta phải đến nhà Hermione, dậy nào!"
Harry kéo màn ra, Draco kêu rên một tiếng tiếp tục vùi vào trong chăn, cậu bò lên giường đi đẩy anh, "Ai da, dậy đi, hôm nay là ngày bạn tốt của em kết hôn, anh làm em đến trễ thử xem?" Draco âm thanh chán nản nói lại: "Em cho tôi ở nhà đi, nhà chuột hoang......Weasley kết hôn thiếu một nhà Malfoy đảm bảo không có việc gì!"
Harry dùng sức bắt đầu kéo chăn, một bên nói: "Anh không phải người nhà em sao? Không phải thì thôi vậy, em có thể tìm người cùng nhà khác cùng tham gia hôn lễ." Quỷ ghen tuông Draco lập tức từ trong chăn chui ra nhướng mày trừng mắt, "Tên đầu sẹo nhà em hiện tại là đang uy hϊếp tôi sao?"
Harry cũng học bộ dáng của anh nhướng mày mỉm cười nói: "Đúng vậy."
Draco tức chết mà ném chăn ra từ trên giường bò dậy, một bên tìm quần áo một bên miệng lải nha lải nhải nói: "Trả chúa cứu thế Potter khi xưa cho ta a!" Harry đứng dậy đi theo phía sau anh cùng vào phòng tắm, Draco cởϊ qυầи áo ném cho cậu sau đó chui vào mở vòi sen, Harry cười nói: "Cái Potter kia cũng không nói với anh được vài câu lời hay ý đẹp không phải sao?", Tiếng nước vang lên, sương trắng lượn lờ, Draco kêu lên: "Đáng chết...... trả ta Potter đã cướp hôn của ta a!"
"Làm gì có, ai cướp hôn vậy." Harry đem quần áo của anh ném vào sọt giặt, sau đó dựa vào cạnh cửa nói.
"A cũng thật dám nói, cũng không biết ai lúc trước vọt vào giáo đường nước mắt lưng tròng đâu." Draco bắt đầu đổ dầu gội, Harry giả ngu nói: "Có sao?"
"Muốn tôi giúp em nhớ lại một chút sao? Harry Potter? Năm 2000 tháng 8 ngày 19 buổi chiều 1 giờ 40 phút......"
"Ngừng ngừng dùm! Sao loại chuyện này in trong trí nhớ anh sâu như vậy, ngày hôm qua bảo anh mua một hộp trứng gà với sữa tươi, mà anh mua cái cái gì, bánh trứng kem sữa?!"
"Không phải rất có đạo lý sao? Vừa trứng vừa sữa a!"
"Đúng cái khỉ gì a!" Harry tức điên, kéo cửa phòng tắm, bên trong Draco đang tắm rửa vui vẻ bị làm giật mình, theo bản năng lấy vòi sen phun lại, làm Harry ướt rượt liền bị kéo tóc nhéo eo đến la oai oái.
Ngày 19 tháng 8 năm 2000 - 13:05Harry lo âu nằm trên giường lăn qua lộn lại, trong tay gắt gao nắm chặt thiệp mời, sau khi Hermione giải thích ý tứ những việc này cậu vẫn luôn ở trạng thái nôn nóng. Cậu rất muốn vọt tới trước mặt Draco đem thư ném lên người anh, chất vấn anh những lời này là có ý tứ gì, nhưng cậu cứ chần chừ rồi lo sợ, một tháng liền đã đi qua.
Cùng lúc này ở một nơi khác, một chàng trai cao lớn quý khí, khuôn mặt đẹp như tượng khắc, đang mặc tây trang sang quý ngồi trên ghế lạnh nhạt nhìn gương, nhìn hoa gắn trên ngực áo, nhìn người trong nhà bận tối mày tối mặt, mà anh như vị khách của bữa tiệc này, chỉ đơn giản cần đúng thời gian đi vào giáo đường là được.
Bên mép giường Harry ném vài vỏ chai rượu, may mắn hôm nay là thứ bảy, cậu có thể say mèm một hồi, có lẽ cồn vừa lên đầu, cậu liền có dũng khí vọt tới giáo đường nói vài lời đi.
Nhưng là, hành động kia nhất định sẽ lên đầu bảng tin xã hội, Chúa cứu thế cùng cựu Thực Tử đồ tâm tình trong lễ cưới, Rita không bắt lấy cơ hội này viết liền hai mươi quyển sách thực quá xin lỗi bút lông chim của ả ta, còn có Hermione cùng Ron, phỏng chừng sẽ khϊếp sợ đến té xỉu, còn có cô gái Astoria kia, ở hôn lễ bị người khác quấy rối, cô sẽ khó chịu bị tổn thương bao nhiêu a.
Harry bực bội đem thiệp mời hung hăng ném đi, giấy viết thư nhẹ nhàng bay đến phòng khách, nện ở cửa rơi xuống. Cậu phẫn hận nhắm mắt lại, chịu đựng cảm giác chua xót, bàn tay cạy nắp một bình rượu, vừa mới chuẩn bị uống thì chuông cửa vang lên. Cậu thở dài dùng sức xoa mặt, mới đứng dậy đi mở cửa.
Hermione cùng Ron xách theo hai hộp đồ ăn đứng ở cửa, Harry cười mời bọn họ tiến vào, Hermione đem đồ đưa cho Harry, vừa bước vào đã dẫm lên thiệp mời trên đất, cúi người xuống nhặt, vừa định xem một chút đã bị Harry đoạt đi, cậu cười gượng đem thiệp mời giấu phía sau, nói: "Hoá đơn điện nước thôi."
Hermione nhíu mày đánh giá cậu, bỗng nhiên dí sát vào cẩn thận ngửi, cô nhướng mày trừng mắt: "Bồ uống rượu!"
Ron đi sau tới nghe thấy, chộp bả vai Harry, bị mùi rượu huân đến choáng váng kêu lên: "Đúng vậy! Harry, còn uống nhiều như vậy!"
"Cho mình xem đó là thứ gì." Hermione vươn tay, Harry lần nữa trốn tránh, Ron tò mò đánh giá cậu.
Harry dưới ánh mắt soi xét của bạn tốt nhụt chí ngồi vào trên sô pha, nản lòng dùng tay bụm mặt, bả vai run run, tinh thần sa sút yếu ớt.
Hermione cùng Ron nhìn nhau có chút sợ hãi, sau đó Hermione ngồi bên người vỗ nhẹ bờ vai cậu, Ron ngồi trên bàn trà ôm ngực nhìn Harry.
"Bồ tèo, phát sinh việc gì vậy?" Ron hỏi.
"Đúng vậy, làm sao vậy, nhiều năm như vậy bồ rất ít khi khóc." Hermione đau lòng nhẹ nói.
Harry hít sâu một chút, chật vật lau nước mắt, cậu đem thiệp mời nắm chặt thành một đoàn, nhìn thoáng qua Ron cùng Hermione, cắn cắn môi dưới, dựa trên sô pha nhìn chằm chằm đầu gối thấp giọng nói: "Các bồ biết linh hồn ấn ký của mình sao?"
"Làm sao vậy? Không phải vẫn luôn chưa hoàn thiện sao?"
"Bồ biết Linh Hồn Bạn Lữ là ai sao? Chẳng lẽ là một người xấu xa vô cùng, bồ mới khổ sở thành như vậy?" Ron khoa trương làm cái biểu tình, bị Hermione dẫm một chân sau đó vội vàng sửa miệng: "Ách... mình..."
Harry lắc lắc đầu, "Không phải.", cậu đứng dậy đi vào phòng ngủ, Ron cùng Hermione kịch liệt trao đổi ánh mắt, Ron bị cô dùng sức xoay một chút lỗ tai, hắn ăn đau thiếu chút nữa kêu ra tiếng, ủy khuất nhìn Hermione.
Harry thực mau ôm một cái hộp gỗ ra ngồi lại chỗ cũ, cậu mở ra đặt ở đầu gối, sau đó nhìn Hermione nói: "Mình biết
anh ta là ai, đúng vậy, là
anh ấy."
Ron hít hà một hơi, kinh ngạc nói: "Một người đàn ông?", Hermione ánh mắt lại lần nữa bắn phá lại, hắn lập tức gật đầu nói: "Khá tốt!"
Harry không có để ý, tiếp tục nói: "Tiếp theo," cậu lấy ra trường bào Slytherin, "Là một Slytherin."
"Một Slytherin?!" Ron trực tiếp thất thanh kêu lên, Hermione quay đầu trừng hắn, hắn nhanh chóng câm miệng gật đầu, "Không có gì ghê gớm."
"Sau đó," cậu hít sâu một chút, lấy ra đũa phép của Draco, "Người ấy là ——Draco Malfoy."
Lần này Ron trực tiếp từ trên bàn trà nhảy lên hô to: "Cái gì?!" Hermione vốn định túm chặt hắn kêu hắn an tĩnh chút, chính là nàng bỗng nhiên ý thức được Harry vừa mới nói gì, cũng đi theo Ron cùng nhau giật mình mà nhìn chằm chằm Harry thật lâu không thể nói chuyện.
Đối mặt với ánh mắt hai vị bạn tốt đang hoảng sợ, cậu biết đây là trong dự kiến, "Linh Hồn Bạn Lữ của bồ là Draco Malfoy?!" Ron khó có thể tin hỏi, hắn gắt gao vò mặt mình, nhìn Harry như đang bị ai ếm Bùa đoạt hồn.
Hắn tiến lên sờ trán Harry, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không nóng lên, đầu óc chắc chưa hỏng đâu?" Hắn lẩm nhẩm lầm nhầm nói, bị Hermione một phen đẩy ra.
"Bồ làm sao mà biết được? Tên hiển hiện ra sao?" Hermione nghiêm túc hỏi, Harry lắc đầu nói: "Không có, vẫn là D.N, nhưng là, mình biết chính là anh ấy." Cậu lấy ra bức thư mấy năm trước đưa cho Hermione, Ron lập tức bò theo xem.
"Thư này từ khi nào?" Hermione sau khi xem xong gắt gao nhìn chằm chằm Harry, mà Ron tỉ mỉ đem mỗi hàng mỗi chữ đều đọc lại một lần, hắn giống như sắp không thể hô hấp đến nơi.
"Trước một ngày đi Quỷ hồn phố."
"Mà bồ vẫn luôn không nói gì cho bọn mình?!"
"Bồ miệng thật đủ kín!" Ron hét lớn.
"Mình nghĩ chờ mình hiểu rõ mới cùng các bồ nói."
"Vậy bồ đã hiểu rõ sao?"
"Ách...... Không có."
Ron buồn bực ngồi dưới đất, ánh mắt khóa trên hộp gỗ, muốn hắn tiếp thu việc con chồn tuyết xấu tính kia là Linh Hồn Bạn Lữ của bạn tốt mình kiểu gì a!
"Bồ thích hắn sao?" Hermione nhíu mày hỏi. Harry gian nan gật đầu, Ron nhấc tay sợ hãi nói: "Nhưng mà, tên lông trắng kia hôm nay không phải đang kết hôn sao?"
Harry ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, "Đây là nguyên nhân bồ uống rượu rồi khóc sao, Harry?" Hermione truy vấn, cậu gật gật đầu. Cô đau lòng mà nhìn Harry, lại hỏi: "Đây là thiệp mời của hắn?", lại lần nữa gật đầu.
Hermione bỗng nhiên nghĩ đến cái gì ngạc nhiên nói "Cái câu chuyện hôm nọ bồ hỏi mình không phải trên Kẻ lý sự đi, Harry?"
Harry ừ một tiếng.
"Bồ muốn đi sao?"
"Mình.. không biết."
Ron mê mang nhìn hai người, "Câu chuyện gì? Đi nơi nào? Cái gì? Hai người đang nói cái gì?"
Hermione bất đắc dĩ nhìn hắn một cái giải thích, Ron vẻ mặt không thể tiếp thu phản bác nói: "Không thể đi a! Đó chính là Draco Malfoy!"
Hermione không để ý đến hắn, tay đáp trên vai Harry nói: "Nghe này, mình trước nay đều không thích tên tự cao tự đại kia, thậm chí có thể nói là chán ghét hắn, ngạo mạn vô lễ, toàn thân trên dưới tìm không ra một cái ưu điểm, nhưng là, mình biết bồ hình như là thật sự thích hắn. Cho nên, nếu bồ không muốn có điều gì hối hận, không ngại đi một chuyến, chỉ là, đừng làm cho câu chuyện đi quá xa."
"Hermione! Em đang nói cái gì a, em đang cổ vũ Harry đi cướp người sao?! Cần tôi nhắc nhở em một chút kia là DRACO MALFOY sao? Harry bồ nói cho mình tên kia có phải hạ thuốc bồ, anh em ta đi xử hắn."
Harry bất đắc dĩ nhìn bạn tốt lắc đầu nói: "Không mà, Ron, mình thích anh ấy."
"Bồ căn bản nói không thông a!"
"Tình yêu vốn dĩ đều khó nói như vậy, 11 tuổi em làm sao nghĩ đến sẽ yêu cái tên tóc đỏ mũi dính bẩn dơ hầy đây? Snape làm sao sẽ biết mình cam nguyện vì Lily phụng hiến cả sinh mệnh, Dumbledore lại vì cái gì sẽ yêu phù thuỳ hắc ám đối địch với mình? Những người đó có thể nói cho thông sao? Anh căn bản không có biện pháp thuyết phục chính mình đừng yêu người nào đó, nếu cố làm, thì chỉ có càng lún càng sâu."
"Ít nhất cái thứ nhất là có thể hiểu a." Ron lẩm bẩm nói, hắn nghiêm túc nhìn Harry thở dài nói: "Đang yên đang lành sao lại..... thôi được rồi, mình sẽ làm bộ cái gì cũng không biết." Hắn ngửa đầu chán nản nằm dài trên mặt đất.
"Khi bồ yêu một người, không cần trốn."
"Cho nên, bồ sẽ đi sao?"
13:25Draco đứng dưới cổng vòm hoa tươi khẩn trương hít sâu, gắt gao nắm chặt nắm tay. Suốt một tháng qua, anh mỗi ngày đều chờ mong người kia, mong cậu xem hiểu ý tại ngôn ngoại trên thư, dù cái đầu sẹo đầy đất đó xem không hiểu thì chắc chắn quỷ thông minh bạn tốt của cậu sẽ hiểu, và sẽ sớm trả lời lại anh. Lúc đi ở hành lang chỉ hy vọng cậu sẽ xông tới hỏi anh muốn làm bạn trai cậu sao, nếu Harry làm như vậy, anh bảo đảm chính mình có thể bỏ xuống hết thảy mà gật đầu.
Nhưng ngày qua ngày, Harry không chỉ có không có xuất hiện, hơn nữa rõ ràng còn đang trốn. Nghĩ đến cậu chán ghét mình như vậy, tình cảm của mình vô vọng như vậy, tim Draco như bị cậu tự tay hái xuống bỏ vào hầm băng. Người không yêu ta ta có thể đe doạ đòi lấy đến hay sao, chưa nói Cậu bé vàng là người có ma thuật cường đại và tính cách ngay thẳng không chịu thua, thì tự trọng của một Malfoy cũng không cho phép anh dùng bất cứ cách nào không chính thống khác mà chiếm lấy người không nguyện ý mang đến bên mình. Vì thế anh cũng bỏ qua luôn ý nguyện tình yêu tuổi trẻ can đảm đương trường gì đó, cam nguyện làm một đứa con ngoan của gia tộc đứng ở chỗ này, chuẩn bị dùng nửa đời sau đi thương tổn trái tim một cô gái khác. Đỡ hơn một chút, cô gái ấy đã được anh ngả bài và chấp nhận. Được rồi, cứ vậy đi. Hạnh phúc, tình yêu, nhân sinh vui vẻ, tất cả chúng đều không phải thứ mà Draco Malfoy được phép có được. Anh cũng quen rồi.
(Truyện đăng tải chính chủ duy nhất tại truyenhdt.com Mieomieo91)Astoria mặc bộ váy cao nhã phức tạp vịn tay cha chậm rãi đi tới, âm nhạc vui vẻ của đám cưới vang lên nơi nơi, cánh hoa không ngừng từ trong bình gốm rơi ra trải khắp con đường, ở giữa không trung còn có một một đám tinh linh Ireland nho nhỏ đáng yêu đang rải xuống phấn vàng lấp lánh, Astoria đứng giữa lối đi càng có vẻ mỹ lệ mà thần bí.
Cô chậm rãi đi đến, cách anh càng ngày càng gần, Draco liền càng lúc càng áy náy cùng bực bội, anh chất vấn chính mình vì cái gì không thể yêu cô cho mọi việc đỡ phức tạp, lại mãi hướng trái tim về Đầu sẹo chết tiệt, vì cái gì không thể thu xếp gọn ghẽ cảm xúc của mình, vì cái gì không cố gắng một lần thể hiện tâm ý cho cậu, dù sự thật là có lẽ chỉ một giây sau cậu sẽ ném trái tim anh xuống đất, nghiền nát rồi quay lưng đi.
Đứng trên tấm thảm Ba Tư hoa văn tinh mĩ, phía sau là cha mẹ người nhà hai bên, Cha xứ đem tay Astoria cùng Draco ấn trên quyển Kinh Thánh, tiếng nói già nua vang lên: "Draco Malfoy, con nguyện ý cưới Astoria làm vợ sao? Cùng cô ấy kết hôn cùng sinh hoạt, vô luận là bệnh tật hoặc khỏe mạnh, bần cùng hoặc giàu có, mỹ mạo hoặc xấu xí, thuận lợi hoặc thất ý....."
"Bồ sẽ đi sao? Harry?"
"Tuy rằng mình không muốn nói như vậy nhưng là..... Đi thôi?" Ron nói, "Bồ muốn bọn mình đi cùng sao?"
"Không cần," Harry đem hộp ném tới một bên, kiên định đứng thẳng, cậu dùng sức ngẩng đầu lên hít sâu, "Nếu hôm nay trang nhất Báo tiên tri là bọn mình, các bồ liền biết mình đã thành công."
Hermione cười nhìn cậu, Ron ha hả đứng lên dùng sức đem cậu ôm chặt vỗ vỗ lưng, "Mình thật sự rất muốn cứu vớt thẩm mỹ của bồ a, nhưng biết sao đây......"
"Con nguyện ý." Draco lưu loát nói, nhìn chằm chằm đôi mắt Astoria.
Cô dâu trong tay ôm bó hoa tươi, nghe Cha xứ kêu tên mình nói lời thề, ánh mắt của cô dần dần mơ hồ, đây là cuộc sống cô ao ước sao? Vì một hành động lơ đãng của người trước mặt mà yêu thầm nhiều năm, không tiếc hy sinh hạnh phúc nửa đời sau mà trói buộc một người hiển nhiên vì trách nhiệm cùng áp lực mới cưới mình.
Draco Malfoy đã sớm quên mất cô gái nhỏ Slytherin bị người bài xích mà trốn trong phòng học khóc thút thít, anh cũng đã sớm quên anh đã từng đưa cho cô tập khăn giấy, bẹp miệng nói cô khóc nhìn thật xấu. Đến cả cô cũng đã sớm quên mất chính mình đến tột cùng vì sao lại thích cái tiểu thiếu gia kiêu ngạo lạnh lùng kia, chỉ là cô hiện tại đã biết, cái chuyện tình yêu này làm cho cả hai người bọn họ đều không thể hô hấp.
"Astoria?" Draco nhíu mày thấp giọng kêu cô.
Astoria ngửa đầu nghiêng gần tai nói với anh: "Anh yêu em sao?"
"A......." Draco cắn môi dưới chần chờ nói, Astoria thực mau đánh gãy: "Người kia của anh đâu?"
Draco trầm mặc không nói, ngón tay dùng sức túm vạt áo, Astoria tiếp tục nói: "Thực hiển nhiên, Draco Malfoy, anh còn không có yêu em, khả năng anh không bao giờ sẽ yêu em, cho nên....."
Cha xứ nhíu mày nhìn bọn họ, phía dưới khách khứa khe khẽ nói nhỏ, tươi cười trên mặt Lucius cùng Narcissa chuyển bất an.
"Em nghĩ phải thả anh đi rồi." Astoria cười nói, "Nếu anh yêu một người, đừng buông bỏ." Thanh âm cô gái ong ong chạm vào màng nhĩ Draco.
Cổ họng anh khô khốc nhìn chằm chằm Astoria, nói nhỏ nói: "Cảm ơn."
Astoria lộ ra gương mặt tươi cười xinh đẹp, khi xoay người đối mặt khách khứa, cô tiến lên bên tai Draco nói: "Cũng cảm ơn khăn giấy của anh ngày đó."
Draco không hiểu rõ nhìn lại, Astoria đem hoa ném trên mặt đất, gợi lên một cái tươi cười khí thế mười phần mà tuyên bố nói: "Xin lỗi các vị, ta bỗng nhiên không muốn kết hôn, bởi vì," cô quay đầu lại hướng Draco chớp chớp mắt, "Ta phát hiện trong lòng mỗi chúng ta đều có người khác."
Phía dưới mọi người bắt đầu xôn xao lên, Draco dùng sức mà kéo hoa xuống khỏi vạt áo, trịnh trọng hơi khom người chào cô gái trước mặt, tiếp theo không màng tất cả mà lao ra khỏi giáo đường, Lucius đột nhiên đứng lên hô lớn: "Draco!"
Astoria búng tay một cái sau khi Draco lao ra đóng lại cửa ra vào, cô cười đối với mười mấy đài cameras nói: "Xin lỗi, ta cũng muốn đi rồi! Tạm biệt cha!" Cô phất tay với cha mình đang tức muốn hộc máu đứng trước mặt, nhấc váy trắng di hình đổi ảnh, hóa thành một đoàn sương mù biến mất tại chỗ.
Draco chạy thục mạng ra khỏi giáo đường, ở chỗ rẽ không khéo lại bị một mái đầu đen mềm xù xù lao vào lòng ngực, vội thất thố xin lỗi, nhưng khi thấy rõ trước mặt là ai, anh lại có chút bần thần.
Vội chạy thoát thân, hiện tại anh cũng chưa biết là nên đi đâu, dù Harry không đáp lại anh, nhưng hiện tại ra được khỏi nơi đó, thoát khỏi cuộc hôn nhân báo trước là địa ngục đó, anh đã thoả mãn đến hít thở một hơi.
"Đến dự hôn lễ sao? Thực xin lỗi làm cậu mất công. Tôi.."
"Anh đừng kết hôn!" Harry cướp lời, có chút nôn nóng nhưng hồi lâu cũng chưa nói ra câu tiếp theo. Draco câm nín nhìn cậu, trong lòng quấn thành một đoàn, âm thầm phân tích câu nói vừa nghe. Anh thấy đôi mắt cậu đỏ ửng, rõ ràng vừa mới khóc qua. Nghĩ đến khả năng vì ai mà chú cứu thế kim cương bất hoại phải rơi nước mắt, trái tim trong hầm băng của anh lại đột ngột nhảy lên. Cố gắng dứt tầm mắt ra khỏi đôi con ngươi xanh thăm thẳm như dòng suối kia, ngược trở lên nhìn chằm chằm vào mái tóc mềm như bông lộn xộn của cậu, anh do dự nói:
"Harry, cậu đây là,.. tôi không hiểu ý cậu. Nếu không phiền, tôi có chút mệt, xin nhường đường."
Một tháng qua anh đã hy vọng rồi thất vọng, đã đưa đi trái tim nhưng không được nhận trở về. Quả thực, anh có chút vô lực, cũng có chút nản lòng, có lẽ lúc này, anh cần trở về giường ngủ một giấc, ngủ đến thiên thu luôn cũng được, đợi tỉnh dậy rồi mới quyết định từ bỏ mà sống cô độc cả đời, hay quyết định tiếp tục theo đuổi một người không yêu mình, lúc đó rồi tính đi.
Harry ngước nhìn nam nhân anh tuấn cao lớn đối diện, bộ tây trang cắt may tỉ mỉ đắt tiền tôn lên bả vai rộng và đôi chân dài, tóc vẫn chải vuốt gọn gàng như trước nay, nhưng hoa gắn ngực áo đã rơi quá nửa, vạt áo trước cũng hơi nhăn, đôi mắt cũng đạm bớt rất nhiều ánh sáng, cả người toát lên vẻ suy sụp nhếch nhác hiếm thấy, khiến tâm cậu như bị nhéo vừa tê vừa đau.
Tiến lên một bước, Harry thấy anh cứng người lại, thẳng đến khi cậu hơi kiễng chân bám tay vào hai bên vạt áo anh, đưa mặt lại gần, mũi chạm vào nhau, cậu cảm giác anh đã ngừng thở. Tim Harry lúc này đã mềm thành hồ nước, tình cảm bùng nổ xông lên đầu, cậu thì thầm:
"Đừng kết hôn, Draco. Hãy bên em, đừng đi đâu."
Nói xong không đợi anh trả lời, cậu nhắm hai mắt và hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh.
Draco mỗi lần nghĩ lại trưa ngày hôm đó, lần đầu tiên hai người chính thức mặt đối mặt, dưới ánh sáng, trên góc khuất hành lang cạnh lễ đường, công khai hôn môi. Tay chân anh tê cứng, đầu ong ong, quên hô hấp, có lẽ còn thất thố đến mắt mở lớn rất không Malfoy, như cậu trai tuổi mới lớn có nụ hôn đầu đời. Anh run run nâng tay lên nắm bả vai Harry, đợi môi cậu tách xa một chút, gần như không thể tin mà hỏi lại:
"Ý em là, là, muốn ở bên tôi sao?"
Đôi mắt đỏ ửng vì khóc của Harry có chút cong lên vì bị chọc cười, cậu không trả lời mà tiếp tục tấn công mạnh bạo hơn, lưỡi mềm liếʍ lên bờ môi căng cứng của anh, "Anh không nguyện ý?"
Pháo hoa nổ mạnh trong đầu Draco, tưởng đã mất lại bất ngờ có được, không biết có phải bị mệt mỏi làm choáng váng ngủ mơ hay không, mà mặc kệ là mơ hay thực, có được cậu trong tay thì dù chi một hồi mộng hoang đường anh vẫn vô cùng nguyện ý. Mừng như điên mà ôm lại Harry, anh tì trán vào trán cậu, nhìn sâu vào đôi đồng tử xanh biếc ướŧ áŧ vừa được nước mắt cọ rửa qua, trịnh trọng trả lời:
"Vô cùng vinh hạnh"
Rồi không biết từ bao giờ, ai nhắm mắt trước, ai há miệng trước, môi lưỡi hai người gắt gao mà vây quanh bên nhau, tay Draco ôm chặt lấy eo của Harry như muốn khảm cậu vào lòng ngực, như đang nâng niu bảo vật trân quý nhất cuộc đời này.
Thần Vận mệnh rốt cuộc bỏ hai tay che mắt Harry ra, làm cậu thấy rõ được người trong mệnh định của mình, cho cậu an ủi, hạnh phúc hiếm hoi trong nhân sinh đầy trắc trở. Có lẽ vất vả bôn ba cả tuổi thơ và thiếu niên của cậu là để trả giá cho giây phút này chăng?
Bỗng ngón áp út trên tay trái ẩn ẩn đau đớn, chữ cái cậu chờ đợi nhiều năm rốt cuộc xuất hiện.
Tản ra nhàn nhạt ánh ngân quang, giống dòng suối bạc trầm mặc nhẹ trôi, phần cuối cùng của ấn ký bỗng hiện lên như phép màu ——
D.M.Harry kiên định nắm lấy bàn tay trước mặt, mặc cho ai cũng không thể làm bọn họ tách ra, chẳng sợ giờ phút này trời sụp đất nứt, cậu cũng nguyện cùng người này chết cùng một chỗ.
Rốt cuộc tìm được rồi, chữ cái tàn khuyết của cậu.