Chương 96: Mưu tính – Hạnh phúc

Một câu ‘học trưởng’ cứng cỏi này đem Moody sợ đến mức thiếu chút nữa té sấp xuống, sau đó y cũng rất không có phong độ (tuy rằng bình thường y cũng đã không có phong độ rồi) cà nhắc chạy trốn mất tiêu.

“Y làm sao vậy?” Weasley tiên sinh thấy rất khó hiểu.

“Có lẽ nhớ ra có việc gì gấp, vội vàng phải đi.” Tom Riddle nói.

“Chúng ta đi ăn kem đi!” Harry quyết định hảo hảo nói chuyện với Tom Riddle, vì thế đưa ra đề nghị, “Bọn Fred còn một lúc nữa mới đến.” (bọn họ đang thương lượng kế hoạch mở cửa hàng của họ)

“Hảo!” Ron đồng ý, mấy đứa nhỏ cũng vui vẻ đồng ý, trừ bỏ Draco luôn thì thầm cái gì mà thức ăn bình dân (Harry cũng tự nhiên đem ý kiến của y loại bỏ).

Vì thế vợ chồng Weasley quyết định nhờ sự giúp đỡ của Sirius và Remus, giúp bọn họ chọn cho Ron một cây chổi bay có tính năng tốt nhưng cũng không quá đắt tiền làm phần thưởng khi được làm Huynh trưởng. Bọn họ luôn miệng dặn dò mấy đứa nhỏ phải nghe lời, cũng bắt Bill đi chiếu cố bọn chúng. Còn lại mấy thành viên Hội Phượng Hoàng không có việc gì làm tiếp tục tán gẫu, cũng tự động ly khai.

Ngồi trong quán kem, Harry xung phong đi cùng Tom Riddle lấy kem giúp cho mọi người. Hai người đứng ở cuối hàng, Harry thấp giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

“Cho y tìm một chút chuyện vui.” Tom Riddle cười nhẹ, “Thuận tiện… thông báo sự trở lại của ta một chút.”

“Ngươi không phải muốn làm…” Harry nhướn mày.

“Không, ta chỉ nói với y… ta vẫn luôn chú ý đến hành động của y, hơn nữa… cùng ‘Tiểu cứu thế chủ’ của y có quan hệ rất tốt…” Tom Riddle nháy mắt mấy cái, “Y sẽ vì ‘Tiểu cứu thế chủ’ của y mà hảo lo lắng một trận!”

“Ngươi cũng không sợ y sẽ đem chuyện của ngươi tiết lộ ra?” Harry hỏi.

“Trên đời này, không có khả năng có đến hai Voldermort, đúng không?” Tom Riddle thập phần tự tin, “Trừ phi y muốn cho mọi người biết… kia là Hắc Ma pháp tà ác.”

[Slytherin gian ác.] Harry dùng xà ngữ nói.

[Cũng vậy thôi.] Tom Riddle nói, “Nếu ngươi khen ta là Ravenclaw mưu trí, ta sẽ càng cao hứng hơn.”

Có thêm người xếp hàng, hai người rất thức thời mà im miệng, không tiếp tục bàn luận đề tài này, ngược lại bắt đầu thảo luận vấn đề khẩu vị kem.

“Khi ngươi đi học, có ăn qua kem của cửa hàng này chưa?” Harry hỏi, “Quán kem này có lịch sử lâu đời.”

“Đã đến hai lần.” Tom Riddle nói, “Ta chính là nhờ vào sự tài trợ của người khác để đi học, nào có nhiều tiền để đến đây ăn. Cho nên, ngay lúc đó ta đã hạ quyết tâm, nếu tương lai ta thành công, liền nhất định phải đem tất cả những vị kem thử qua một lần.”

“Vậy tại sao ngươi lại chưa ăn?” Harry tò mò hỏi.

“Rất mất mặt.” Tom Riddle úp úp mở mở trả lời. Harry cười nhẹ, hắn hiểu được ý của y: Hắc Ma vương Voldermort ăn kem? Còn muốn nếm thử tất cả các loại? Tưởng tượng ra cảnh kia liền cảm thấy tức cười.

Hai người đều chọn những vị kem khác nhau, lại chọn những loại khác cho những người kia, qua trở lại chỗ của họ. Mấy người vừa ăn vừa tán gẫu, Bill đối với thiếu niên anh tuấn này rất có hảo cảm, hai người liền thảo luận về vấn đề giải nguyền, “Ngươi thật sự làm cho ta hiểu ra rất nhiều về vấn đề này.” Bill nói, “Ngươi không làm pháp sư giải nguyền thật là tiếc.”

Draco say sưa dùng muỗng múc kem ăn, hoàn toàn đã quên chính mình vừa rồi còn chê bai thức ăn bình dân này. Hermione lại thường xuyên truy hỏi y nhận thức Tom Riddle như thế nào, Draco bị nàng hỏi đến nỗi đầu càng ngày cúi càng thấp, khuôn mặt đỏ đến nỗi ly kem cũng không làm mát hơn một chút.

Vì muốn dời sự chú ý, Draco bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, nói nhỏ bên tai Harry, hỏi: “Ngươi gần đây không đến chỗ cha nuôi sao?”

“Ân, từ sau chuyện Dementor, Dumbledore thường xuyên chú ý đến y, ta không tiện đến đó.” Harry nói, “Y có chuyện nhờ ngươi nhắn với ta?”

“Đúng!” Draco nói, “Người biết hôm nay ngươi ra ngoài, Người muốn gặp ngươi.”

“Ở đâu?” Harry hỏi ngay lập tức.

“Người nói người ở khách sạn của quán bar, phòng thứ nhất bên tay phải tầng trên, chờ ngươi…” Draco nói.

Harry không đợi y nói hết câu, lập tức đứng lên, phóng ra ngoài cửa. Lưu lại một đám người vẻ mặt nghi hoặc: “Harry bị làm sao vậy?”

“Y nói y có việc gấp, phải đi trước.” Draco chậm rãi trả lời.

***** Ta là khách sạn ở quán bar phân cách tuyến *****

Khách sạn trong quán bar là một mảnh u ám, Harry dùng mũ trên trường bào che khuất khuôn mặt. Bước vào quán bar, Harry lướt qua những vị khách, cẩn thận đi lên tầng trên.

Phòng thứ nhất bên tay phải… Harry xác định vị trí, nhẹ nhàng gõ gõ cửa. Snape mở cửa ra, y đã cởi trường bào bên ngoài, chỉ còn mặc chiếc áo màu đen cùng quần dài cũng màu đen. Y một tay kéo Harry vào trong lòng mình, một tay đóng cửa lại.

“Sev…” Harry chôn trong lòng y, ngửi mùi hương quen thuộc trên người y, “Ta nhớ ngươi…”

“Ngươi, tiểu hỗn đản…” Snape siết chặt eo hắn, “Thật đáng chết… Ta bị ngươi bắt đến gắt gao…” Y thực sự nhớ tiểu bất điểm này, phi thường nhớ, nhớ đến đau lòng…

Snape nâng mặt Harry lên, vội vàng hôn lấy, gần như muốn cướp đoạt lấy hơi thở hắn, đôi môi hai người lập tức quấn chặt lấy nhau, đôi lúc lộ ra đầu lưỡi hồng nhạt mang theo hương vị tình sắc. Đến khi hô hấp của Harry trở nên khó khăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Snape mới buông tha hắn. Đôi môi rời nhau, chậm rãi kéo một sợi chỉ bạc mỏng manh, tràn ngập kiều diễm.

“Hương trái cây, còn có vị chocolate…” Snape liếʍ liếʍ môi, “Vừa mới ăn kem?”

“Ân.” Harry thùy hạ song tiệp (đôi lông mi), trên khuôn mặt lộ ra chút đỏ, cúi đầu thở gấp, dùng thanh âm yếu đến gần như không nghe thấy mà trả lời. Đôi môi hồng nhạt run nhẹ, thật cẩn thận dừng nơi yết hầu nam nhân, thật cẩn thận gặm cắn, hấp duyện, liếʍ liếʍ, trượt xuống hầu kết nam nhân.

Snape bị hắn trêu ghẹo đến hỏa khởi, vội vàng đem hắn áp lên giường, tay phải cởi trường bào của hắn, tay trái kéo đồ lót hắn lên, lộ ra chiếc eo thon trắng ngần của thiếu niên. Hai người đối diện nhau, gần như có thể cảm thụ được hơi thở của đối phương đang lướt trên mặt mình, Harry hơi hơi nâng người lên, phối hợp để y thoát y phục của mình.

Ánh mặt trời sau buổi trưa chiếu hạn, những sợi tóc mềm mại hắc sắc tinh tế tản ra trên giường, làn da trắng ngần hiện rõ trên tấm drap đậm màu, lộ ra đường cong tự nhiên gầy yếu, trắng và đen, hòa quyện vào nhau, làm người ta hoa mắt, Snape im lặng nhìn thân thể trắng nõn hiện rõ giữa ánh sáng, sau đó chậm rãi thoát y phục của mình, lộ ra đường cong to lớn, cúi người áp lên trên Harry.

Harry nâng chân lên quấn lấy eo Snape, khẽ cọ xát qua lại, tràn đầy sự trêu chọc, Snape nhướn mày, nhìn hắn, bên dưới đôi mắt đen tuyền nhìn chăm chú, chậm rãi đẩy y ra, chống tay nâng người lên, thân thể từng chút từng chút hạ xuống, cánh môi dán xuống cơ bụng hoàn mỹ của y. Harry cấp y một ánh mắt dụ hoặc, đầu lưỡi hồng nhạt thăm dò, chậm rãi hấp duyện lên làn da của y, cảm thụ được nam nhân dưới động tác của mình mà có chút cứng nhắc.

Snape nhìn thiếu niên đang trêu đùa mình, ánh mắt từ lạnh lùng biến thành nồng nhiệt, thấy đầu lưỡi hồng nhạt của hắn đang vòng quanh dần dần xuống dưới chỗ kia… Snape mạnh mẽ kéo hắn lên, phủ kín đôi môi hắn, thô lỗ hạ xuống từng hồng ấn trên mặt hắn, cần cổ, xương quai xanh, nhũ tiêm, ngón tay dài dừng lại trên du͙© vọиɠ của hắn, vuốt ve, xoa nắn nơi linh khẩu, điểm nhẹ, ghé vào bên tai hắn thấp giọng nói: “Không cần tạo áp lực cho mình…”

“Ta không có, a…” Harry thốt ra một tiếng rên đã bị Snape nuốt vào, nụ hôn nhỏ trên cánh môi trở nên triền miên nồng nhiệt, Snape ma xát từng chút từng chút lên du͙© vọиɠ của hắn, Harry chỉ cảm nhận được toàn thân hắn bị chọc đến vừa nóng vừa tê dại, thân thể cứng đờ, cảm giác căng thẳng ập đến, một cỗ trù dịch bạch sắc phun ra trên tấm drap sẫm máu. Kɧoáı ©ảʍ đột ngột quá mức kịch liệt, Harry không thể ngăn được tiếng rêи ɾỉ thoát ra từ trong họng, da thịt toàn thân tản ra sắc hồng nhẹ nhàng, ngay cả trên xương quai xanh tinh tế cũng nhiễm một mạt đỏ tươi.

Ngón tay Snape liền đem trù dịch của hắn thăm dò mặt sau, cơn đau đột ngột khiến toàn thân Harry cứng đờ, một cỗ đau đớn khác thường trong dũng đạo lướt qua, khiến hắn cảm thấy một trận kỳ dị.

“Thả lỏng…” Snape ghé vào bên tai hắn dỗ dành, tinh tế khai thác mật huyệt hắn, cảm thụ được bên trong cơ thể hắn nóng bỏng đến khẩn trí. Một ngón, hai ngón, ba ngón, tiểu huyệt gắt gao bao lấy ba ngón tay, Snape thử co duỗi ngón tay, dẫn đến Harry kêu nhỏ từng đợt.

Snape rút ngón tay ra, thắt lưng đột ngột từ trên mạnh mẽ tiến vào, cùng lúc Harry thét lên một tiếng, hoàn toàn đem bản thân chôn vùi trong cơ thể hắn, cảm nhận sự mềm mại cùng ấm áp bao phủ lấy tính phúc.

“A! Sev… Chậm một chút…” Harry thấp giọng cầu xin, không thể ngăn nước mắt chảy xuống tóc. Mỗi lần làm y đều như vậy, không đem mình lộng đến khóc sẽ không bỏ qua.

Snape hôn những giọt nước mắt đang rơi xuống của hắn, ghé vào bên tai nhẹ giọng an ủi, y cũng không lập tức trừu động, nhưng vẫn thử nhẹ ma xát, cảm thụ cảm giác co rút của tràng bích mang đến kɧoáı ©ảʍ.

Harry cảm nhận được cảm giác kỳ dị dâng lên trong cơ thể, đem đầu chôn ở cổ y, vô lực thừa nhận du͙© vọиɠ của y, cảm thấy từ trong cơ thể dâng lên cảm giác ngứa ngáy tê dại, nhịn không được thấp giọng nói: “Sev… Động…”

“A…” Snape hôn lên trán hắn, bắt đầu nhẹ nhàng tiến xuất. Y đã vô cùng hiểu biết thân thể Harry, đối với những điểm mẫn cảm trong cơ thể hắn rõ như lòng bàn tay, chỉ vài cái đã khiến cả người Harry nhuyễn ra, trừ bỏ rêи ɾỉ cái gì cũng không thể làm.

“Harry, Harry của ta… Harry…” Snape luôn bên tai gọi tên hắn, “Ta thật muốn đem ngươi nhốt lại, không cho bất kỳ kẻ nào nhìn đến, để ngươi… chỉ thuộc về ta…”

“A! Hộc!… Nhẹ… Đừng nhanh như vậy…” Harry mê man mở lớn mắt, đôi mắt xanh biếc trở nên rời rạc, không… không được, thân thể…nóng đến mức sắp tan chảy!

Trong phòng tràn ngập tiếng thở gấp trầm thấp kiềm nén của nam nhân, cùng tiếng rêи ɾỉ và cầu xin nhẹ nhàng của thiếu niên, cho đến khi thiếu niên phát ra tiếng thét gần như khóc, kiều diễm trong phòng mới dần khôi phục lại…