Chương 95: Huynh trưởng – Mua sắm

Về tối ngày hôm đó, rốt cuộc Dumbledore đã nói gì với Sirius, Harry nguyên bản cũng không muốn biết, cũng không nghĩ tới, hắn rất nhanh sẽ biết.

Ngày nghỉ hè cuối cùng, Harry nhận được danh sách sách giáo khoa gửi từ Hogwarts: chỉ có hai quyển “Những câu thần chú tiêu chuẩn năm thứ năm” và “Lý luận phòng ngự Ma pháp”. Vì vậy, hắn lập tức viết thư cho Ron và Hermione, rủ bọn họ cùng đi mua sắm.

Hai vị hảo bằng hữu rất nhanh đã hồi âm, bọn họ đều đồng ý, cũng hẹn sẽ gặp nhau ở cửa hàng sách Flourish & Blotts. Sự chú ý của Harry dừng ở mấy chữ cuối cùng của hai người kia, hắn nhìn một lúc, rồi khép lá thư lại.

Sirius để ý thấy vẻ mặt của hắn, bước đến bên cạnh, hỏi: “Harry, làm sao vậy?”

Harry lắc lắc đầu, đưa lá thư cho y.

Sirius mở thư ra, vội vàng nhìn lướt qua, cũng ngạc nhiên hỏi: “Ron là nam huynh trưởng của Gryffindor?” Hermione trở thành nữ huynh trưởng thật sự không có gì để chê được, dù sao thành tích và năng lực của nàng mọi người đều nhìn thấy được. Nhưng Ron… dù không phải là Harry, nhưng từ thành tích cùng năng lực cũng không thể kể đến lượt y a…

“Rất thất vọng?” Sirius quan tâm hỏi, khoát tay lên vai Harry.

“Không phải.” Harry trả lời, tuy nói như vậy nhưng trong lòng thực sự vẫn có chút tiếc nuối – huynh trưởng là một chức vị mà mỗi học trò đều mong ước, nhưng nỗi thất vọng lớn nhất trong lòng hắn chính Dumbledore, y muốn mình bị cô lập như vậy sao? Nhớ lại năm thứ năm bất lực kia, thậm chí Harry cảm thấy được, có phải hay không cái chết của Sirius cũng do một tay y tạo ra.

“Ngươi thất vọng về Dumbledore?” Sirius ngồi xuống cạnh hắn, “Đúng không?”

“Sao ngươi lại biết?” Harry hỏi.

“Ta nhìn là biết, ngươi và… Snape đối với y có khúc mắc.” Sirius nói, “Hành động của y, ta cũng không…” Y cân nhắc một chút, dùng một từ chung chung, “Không đồng ý.”

Sirius thấy biểu hiện kinh ngạc của Harry, không khỏi mỉm cười, “Đừng quên, Harry, ta là một quý tộc, từ nhỏ đến lớn ta đã nuôi dạy để trở thành người thừa kế của gia tộc Black – dù rằng ta không thích, ta cũng biết đoán biết ý định qua lời nói, cử chỉ như thế nào. Kỳ thật, cho đến giờ, cho dù ta đã trở thành một Gryffindor, Dumbledore vẫn như trước không tin tưởng ta – ở quá khứ, khi cùng bọn James luận sự, và cho đến bây giờ, đều tìm cớ đẩy ta đi chỗ khác.”

Harry không biết nguyên lai Sirius cũng bị đối xử như vậy, “Vậy ngươi vì sao…”

“Ta không có đường lui, Harry.” Sirius nói, “Ta phản bội gia tộc của ta, hơn nữa ta cũng không đồng ý gia nhập Thực Tử đồ. Cho dù Hội Phượng Hoàng cũng không… chính nghĩa như trong tưởng tượng của ta, nhưng ít ra, ta được sự bảo hộ của họ, điều này khiến ta có thể làm những chuyện mình muốn.”

“Nhưng hiện tại…” Đôi mắt Sirius trở nên giận dữ, “Dumbledore vẫn ép buộc ta, tối hôm đó cũng vậy. Y hoàn toàn không để ý là ngươi vừa mới bị Dementor tấn công, cư nhiên muốn ta đem nơi này làm Tổng bộ của Hội Phượng Hoàng! Nhưng ta phải để một mái nhà cho ngươi, ta không thể để ba người chúng ta không có nhà để về, trước đây James cũng như vậy.”

“Ba ba ta?” Harry khó hiểu.

Sirius thấp giọng nói: “Ngươi có biết, gia tộc Potter chính là quý tộc của quý tộc, lúc đó sánh ngang với gia tộc Malfoy, nhưng hiện tại ngươi xem xem, gia tộc Malfoy vẫn huy hoàng như trước, nhưng còn Potter a? Lúc đó James rất tin tưởng Dumbledore, nhà cửa, của cải lẫn tiền mặt, đem bán tất cả rồi giao cho Hội Phượng Hoàng – nếu không phải ta liên tục khuyên ngăn, chỉ sợ ngươi ngay cả tiền đi học cũng không có. Vì để chi tiêu cho Hội, tài sản của gia tộc Potter liền phát huy tác dụng…” Sirius cười lạnh, “Hội Phượng Hoàng căn bản là giếng không đáy, tiền nhiều như vậy bất quá cũng chỉ đủ dùng trong mười mấy năm. Hoàn hảo là thúc thúc ta sau khi chết đi, để lại tài sản thừa kế cho ta, hơn nữa ta lại là người thừa kế duy nhất của gia tộc Black, ta có được ngôi nhà này. Hiện tại, thấy kinh phí của Hội Phượng Hoàng gia tăng nhanh chóng, Dumbledore liền tìm đến ta…”

“Vậy ngươi… từ chối?” Harry hỏi, “Dumbledore chẳng phải sẽ rất tức giận?”

“Y vẫn còn cần ta, hơn nữa… Y sẽ không nhanh như vậy mà mất hy vọng.” Sirius nói, “Nguyên bản ta vẫn lo ngươi sẽ bị y lợi dụng, nhưng may mắn, ngươi cũng không tin tưởng hắn như James, hơn nữa, bên cạnh người còn có…. Snape, tuy rằng ta không thích Snape, nhưng người kia cũng không tệ, cho dù y đã làm gián điệp vì Dumbledore, nhưng y lúc nào cũng giữ cho mình, cho nên ta biết, y sẽ hảo chiếu cố ngươi.”

“Sirius…” Harry ôm lấy cha nuôi mình, “Cám ơn ngươi, ngươi là một người cha rất tốt.”

“Đương nhiên!” Sirius lộ ra vẻ mặt tự hào.

***** Ta là đến Diagon Alley phân cách tuyến *****

Cửa hàng sách Flourish & Blotts cơ hồ đều toàn học sinh Hogwarts, Harry va Ron rất nhanh đã chọn được sách cho mình, thanh toán tiền. Hermione còn muốn chọn mấy quyển sách tham khảo, vì thế hai người chờ nàng bên ngoài.

“Harry, về chuyện huynh trưởng…” Ron ngượng ngùng nói, “Ta thật sự không biết chính là ta, ta vẫn tưởng sẽ là ngươi, dù sao, ngươi nổi tiếng như vậy…”

“Đừng nói như vậy.” Harry hiểu được tâm tư của bằng hữu, “Ta cũng không muốn làm huynh trưởng, ngươi xem, làm huynh trưởng có rất nhiều phiền phức a, còn phải chiếu cố mấy tiểu quỷ năm nhất! Ngươi giúp ta gánh lấy phiền phức này, ta chính là cầu còn không được!”

“Có phải không…” mặt Ron bắt đầu đỏ như tóc, khẩu khí thoải mái của Harry khiến tâm tình y trở nên tốt hơn, “Ách, trong khi đợi ngươi muốn ăn kem không? Ta mời.”

“Ta muốn kem ba mùi!” Harry đùa, “Ăn cho ngươi nghèo luôn mới thôi!”

Sau khi chờ Hermione đi ra, ba người quyết định đi tìm nhóm người lớn, lại cùng đi đến quán kem. Đầu Diagon Alley, Sirius, Remus và vợ chồng Weasley cùng Bill mới trở về đang cùng vài người khác tán gẫu, ánh mắt Harry trầm xuống, hắn nhận ra mấy người kia: Moody, Tonks, cùng với mấy gương mặt quen thuộc – đều là thành viên Hội Phượng Hoàng.

“Harry!” Sirius vẫy tay gọi hắn lại, “Đây… đều là thành viên Hội Phượng Hoàng! Đến, làm quen một chút đi.”

Ron rất cao hứng khi được gặp nhiều thành viên Hội Phượng Hoàng như vậy – Hội Phượng Hoàng là một tổ chức mà cha mẹ luôn nhắc đến, thành lập để chống lại Thực Tử đồ, đây là giấc mơ của y: được tham gia vào tổ chức! Y lôi Hermione nhanh nhanh bước đến.

Harry liếc nhìn Sirius một cái, Sirius luôn luôn cười lớn, nhưng tiếu ý chưa bao giờ lên đến mắt – rất rõ, Dumbledore đã bắt đầu chuẩn bị cuộc chiến tâm lý..

“Đã lâu không gặp, giáo sư Moody.” Harry cùng y chào hỏi trước.

“Harry!” Moody thoạt nhìn hồi phục đã tốt hơn, “Vị này là Tonks.” Y chỉ chỉ nữ nhân bên cạnh có mái tóc đang không ngừng thay đổi. “Nàng là Animagis, một Animagis ngoại lệ.”

“Hắc, nhĩ hảo, Harry!” Tonks rất hưng phấn, tóc của nàng đã biến thành từng lọn quăn màu hồng.

“Harry! Hiệu trưởng muốn ta và Remus tham gia vào Hội Phượng Hoàng!” Sirius vỗ vai của hắn, lớn tiếng nói, “Đáng tiếc, ta đã chính thức tham gia vào đợt đào tạo Thần Sáng, có thể trong nửa năm tới sẽ chính thức trở thành Thần sáng! Chỉ e là không thể tham gia vào hoạt động của Hội Phượng Hoàng. Còn Remus… y cũng vì mọi người mà lo lắng, cho nên ta nghĩ, vẫn là thôi đi…”

“Kia thật đúng là đáng tiếc a.” Một thành viên Hội Phượng Hoàng lên tiếng.

“Đúng vậy! Nếu không phải tuổi Harry còn nhỏ, ta còn thật sự muốn y cũng tham gia a!” Sirius nói, “Phải biết rằng, bản lĩnh của y cũng không nhỏ!”

“Chính là, Ron nhà chúng ta cũng muốn tham gia a.” Weasley tiên sinh phụ họa, Ron đỏ mặt.

“Sirius, ngươi muốn làm Thần Sáng sao?” Harry ‘tò mò’ hỏi, “Vậy chương trình dạy ở Hogwarts thì sao?”

“Năm nay, ta sẽ cố gắng dạy đủ chương trình cho các ngươi, qua năm, Dumbledore quyết định tuyển giáo sư khác đến dạy các ngươi.”

“Phải không? Ta vẫn tưởng sẽ là Hagrid a!” Harry nói, “Y vẫn luôn thích động vật.”

“Hagrid có chuyện quan trọng phải làm.” Sirius nói, hai chữ ‘quan trọng’ ngữ khí nặng thêm.

Harry lập tức biết, Hagrid đi liên hệ với người khổng lồ.

Mấy người lớn tiếp tục nói chuyện, Ron và Hermione ngồi bên cạnh nghe. Mắt Harry thì đảo đảo xung quanh, hắn muốn tìm vài người quen. Sau đó, hắn liền nhìn thấy mái tóc bạch kim sáng chói của Draco cùng… Tom Riddle! Harry sợ tới mức thiếu chút nữa bị nước miếng của mình gϊếŧ chết, hắn kịch liệt ho khan.

“Harry, ngươi làm sao vậy?” Sirius vỗ vỗ lưng.

Harry không nói gì, lại thấy Tom Riddle kéo Draco đi về phía bọn họ. Đối với chuyện Tom Riddle chính là Voldermort tuy rằng không mấy ai biết, nhưng ở trường biết về Tom Riddle vẫn có – phương diện này chính là Moody.

Hiển nhiên Moody bị thiếu niên trước mắt làm cho sợ đến ngây người: trường bào hắc sắc, mái tóc đen như sắc trời đêm, đôi mắt đỏ như hồng ngọc mang theo tiếu ý, gương mặt anh tuấn mê người như thế… Hắn là…

“Harry, ngươi không sao chứ?” Draco cúi người hỏi.

“Không…” Harry ho khan vài tiếng, đứng dậy, “Các ngươi như thế nào lại đến đây?”

“Riddle nói muốn theo giúp ta mua sắm.” Draco nói, “Hôm nay y rất khó hiểu a.”

Đúng vậy, ra ngoài hù dọa người ta… Harry chú ý thấy vẻ mặt của Moody đã trở nên xanh mét.

“Harry, người này là…” Sirius hỏi.

Nếu muốn dọa người thì dọa đến cùng đi! Harry nghĩ như vậy, giới thiệu cả hai bên, “Vị này là cha nuôi của ta, Sirius, vị này là… Tonks…” Hắn giới thiệu người kế bên, “Còn có, vị này là giáo sư Moody…” Harry cố ý ngừng một chút, sau đó nói, “Vị này chính là… bạn trai của Draco – Tom Riddle.”

“Bạn trai của Draco?” Đây là tiếng thét chói lói của Hermione và Ron.

“Tom Riddle?” Moody ban đầu chỉ kinh hách, hiện tại là sợ hãi, “Ngươi… ngươi…”

“Sao vậy?” Tom Riddle quan tâm hỏi, nhẹ giọng nói, “…Moody… Học trưởng?”

Những lời này chỉ có Moody và hai người ngồi cạnh Harry nghe được, Harry hoang mang nhìn Tom Riddle, người này… rốt cuộc là muốn làm chuyện gì?