Chương 93: Thảo luận – Dementor

“Gần đây tình trạng của Ma pháp bộ như thế nào, Arthur?” Sirius hắng giọng, ăn một muỗng súp bơ, đặt muỗng xuống hỏi.

“Ngươi có biết… từ sau bài báo kia, tình cảnh của Fudge thực rất tệ, y coi nhẹ nhân khí của nữ nhân kia, y luôn miệng phủ nhận chuyện quay lại của Kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – đấy… Nên văn phòng của y bị mấy lá thư Sấm đem văn phòng đốt cho thành một đống hỗn tạp, mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng gào rống phản đối của người dân với y…” Weasley tiên sinh có chút tức cười nói, “Y hiện tại mỗi ngày đều vô cùng chật vật.”

“Hừ, cho đáng!” Sirius nói, “Nhưng chính là y trước sau đều không thông minh lên được.”

“Hơn nữa, bất luận tình huống trước là tệ như thế nào, y vẫn cứng đầu nói ngang như cua, không chịu kiểm tra lời Harry nói, lúc nào cũng nói ý thức anh hùng của Harry quá mạnh mẽ nên đã sinh ra ảo giác.” Weasley tiên sinh nói.

“Ý thức anh hùng?” Harry ngồi một bên cười lạnh, “Nguyên lai ta còn có tính cách như vậy!”

“Dù sao, hiện tại chính là, Fugde dù chết cũng không tin Kẻ – mà – ai – cũng – biết – là – đấy đã chết rồi sống lại.” Weasley tiên sinh gặm một cái chân gà nướng.

“Được a, đến lúc đó, y đừng tìm đến Dumbledore xin cứu viện…” Harry thấp giọng nói, hắn muốn nhìn, đến cuối năm học này, khi Voldermort dẫn đội quân Thực Tử đồ tấn công Ma Pháp bộ, Fugde sẽ phản ứng ra sao.

“Hơn nữa… Y tựa hồ đang dự tính áp dụng một vài biện pháp kiểm tra Hogwarts.” Weasley tiên sinh nói.

“Kiểm tra giám sát?” Sirius suy tư, “Y định phái một giáo sư Phòng ngự Hắc Ma pháp đến cho chúng ta?”

“Đúng, nghe nói y đã tuyển Umbridge…”

“Cái gì? Là con cóc hồng kia sao?” Sirius quát, y đối với nữ nhân kia có ấn tượng sâu sắc, “Để nàng ta đến chính là sự tra tấn với tất cả thầy trò trường Hogwarts! Thủ hạ của Fudge thật đúng có vấn đề!”

“Nhưng y đã quyết định.” Weasley tiên sinh kết luận, “Ta chỉ có thể nói, chúc các vị may mắn.”

Harry ở Hang Sóc chơi một tuần, ban ngày mấy nam hài cùng chơi Quidditch với nhau, tới tối, hai anh em nghiên cứu chế tạo ra pháo hoa đêm tăng thêm không ít sắc thái, Sirius cũng rất hưng phấn tham gia cùng bọn họ, cũng hướng dẫn rất nhiều về hiệu quả pháo hoa.

Ginny lúc nào nhìn Harry cũng đỏ mặt cười, ngay cả người khờ nhất là Ron cũng đều nhìn thấy được ý tứ của em gái mình, lúc nào cũng lấy chuyện này mà chọc ghẹo Harry. Harry thế nhưng vẫn thản nhiên, đối với nàng bảo trì một khoảng cách giữa một nam sinh và nữ sinh.

Cứ như vậy, một tuần vui vẻ trôi qua.

***** Ta là qua lại số mười hai Quảng trường Grimmauld phân cách tuyến *****

Harry vừa quay về số mười hai Quảng trường Grimmauld liền vội vã quăng một nhúm bột Floo vào lò sưởi để đến Spinner’s End, đi tìm Snape (Sirius ở phía sau hắn nước mắt nước mũi gào rống: 5555 Harry người lại muốn đi tìm ‘Mũi thò lò’ kia Harry ngươi lại không cần ta Remus: thở dài)

Ở Spinner’s End, Snape rất chuyên chú nghiên cứu phản ứng một ma dược, y cầm một con chuột bạch, đem một giọt ma dược mạnh mẽ uy vào miệng con chuột. Con chuột nhỏ ‘chi chi’ kêu vài tiếng, vùng vẫy trên bàn… Snape quan sát phản ứng của con chuột, sau đó dùng viết lông ghi vài dòng lên tấm giấy da.

Trong lò sưởi vang lên một tiếng nổ, Snape ngẩn người, chỉ thấy tiểu hắc hồ mặt mày xám xịt toàn tro từ trong lò sưởi bước ra.

“Sev, ngươi như thế nào lại không quét dọn lò sưởi a ” Harry than thở, tự ếm mình một bùa Tẩy sạch, lại vẫy ma trượng, đem lò sưởi rửa sạch từ trong ra ngoài.

“Ta quen dùng Ảo ảnh di chuyển, không dùng mạng Floo.” Snape trả lời đơn giản, “Mấy ngày nay… ngươi đến nhà Weasley?”

Harry thu thập cho mình và cái lò sưởi xong, kinh ngạc hỏi: “Ngươi sao lại biết?” Lập tức hắn liền hiểu ra, “Dumbledore nói?”

“Ân.” Snape đặt viết xuống, “Y cố ý đến nói cho ta biết, hơn nữa hy vọng trong năm học sắp tới… sẽ xa lánh ngươi một chút, phỏng chừng y cũng chuẩn bị đem ý tưởng này nói với nhà Weasley.”

“Nga?” Harry nhớ lại cảm giác năm thứ năm khi mình bị cô lập, “Bất quá… Ta e rằng bọn họ sẽ không bị hắn nói gì thì nghe nấy! Như thế nào, y cảm thấy chúng ta… rất thân mật?”

“Kia cũng không phải, y chẳng qua chính là mong muốn chúng ta làm cho ngươi suy nghĩ lung tung, để cho hắn dễ dàng khống chế ngươi.” Snape nói, “Bất quá, có một tin tốt…”

“Y cho ngươi dạy ta Bế quan bí thuật!” Harry đã đoán được, “Này có nghĩa… chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian ‘ở chung một mình’!”

Snape thu thập hảo những vật trên bàn, đem con chuột bạch nhỏ bỏ vào trong ***g sắt, chuẩn bị uy nó giải dược tiếp: “Ân.”

“Bất quá, ta cũng nghe Weasley nói, con cóc hồng kia cũng muốn tiến vào trong Hogwarts…” Harry chán chường nó, “Umbridge chết tiệt!”

“Nhưng ta thật ra lại rất muốn nhìn thử xem nàng có thể chiếm được bao nhiêu tiện nghi từ chỗ ta!” Snape cười lạnh, lau khô hai tay.

Harry mỉm cười, hắn có thể đoán được con cóc hồng kia sẽ bị ái nhân của mình đùa cợt như thế nào. Hắn bước vòng qua bên cạnh Snape, ôm lấy thắt lưng, Snape quay ngược lại ôm hắn, ngồi vào ghế.

“Mấy ngày nay chơi rất vui?” Trong giọng Snape mang theo ý giận thản nhiên, vật nhỏ này cư nhiên lại không thèm đến tìm mình!

“Không vui vẻ bằng ở cạnh Sev.” Harry dựa vào trong lòng y, cảm thấy thập phần an tâm, “Ta nhớ ngươi, Sev.”

“Ân.” Snape đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn, nhưng cũng không biểu lộ ra. Hai người cứ như vậy ôm nhau, lắng nghe hơi thở đều đặn của nhau, không nói gì…

***** Ta là đã đến đêm phân cách tuyến *****

Đã hơn mười giờ đêm, Harry với Snape cùng dùng chung bữa tối, hai người hàn huyên thật lâu, bất tri bất giác nghe được thủ khúc cả hai thích nhất – L’Apres-midid’un Faune.

“… Thủ khúc kia được công nhận theo trường phái giả tưởng.” Harry nói, “Là căn cứ theo bài thơ của Stephane Mallarme mà viết thành bản giao hưởng… Ngươi đã xem qua vở nhạc kịch ballet của Vaslav Nijinsky chưa?”

“Đã xem qua.” Snape uống trà, “Xem qua vài lần, còn ngươi?”

“Vẫn chưa…” Harry nói, “Nguyên bản muốn đi xem, nhưng vẫn chưa có thời gian, liền…”

“Ta lần đầu tiên nghe thủ khúc này ở nhà hát kịch Muggle, ta bị tiếng nhạc của bản giao hưởng này mê hoặc…” Snape nói, “Ngươi là khi nào nghe được thủ khúc này?”

“A?” Harry suy nghĩ một lúc, “Là ở Hogwarts, khi ta học năm thứ năm… lúc đó ta bị mọi người cô lập, tất cả đều cho rằng ta bị ảo giác… Cuối cùng ta khoác áo tàng hình ra ngoài ban đêm, lòng vòng đi trong đêm… Có một lần ta ngồi bên cạnh hồ, dưới một gốc cây một mình, ngay khi nghe được thủ khúc này… thực cảm tính… ta cũng không biết người kia là ai, bất quá… hiện tại ta đã biết.”

“Là ta.” Snape hiểu ra, “Cho nên vướng mắc giữa chúng đã sớm tồn tại từ trước.”

“Đúng vậy.” Harry mỉm cười.

“Ngươi cần phải quay về.” Snape nhìn đồng hồ, “Gần đây Dumbledore thường thường vọt đến đây, bằng không…” Mắt của y dừng lại trên xương quai xanh đang lộ ra ngoài của Harry.

“Đi!” Harry hiểu được ý trong lời y nói, “Ngươi…”

“Đi thôi.” Snape đứng dậy đi đến lò sưởi.

“Chờ một chút, Sev!” Harry gọi y lại, “Dù sao quảng trường Grimmauld cách chỗ này cũng không xa, ngươi đi với ta một chút đi.”

Snape hiểu ý hắn, chính mình cũng muốn bồi Harry nhiều hơn một chút, hai người tay trong tay ra khỏi Spinner’s End. Trong con hẻm rất tối, hai người gắt gao nắm lấy tay nhau. Dọc theo ngã tư trong con phố Muggle, trên đường đã không còn người, đèn đường mờ nhạt, chiếu xuống bóng xuống một lớn một nhỏ. Ánh sáng từ hắt ra từ những cửa sổ nhà dân Muggle hai bên đường như những viên bảo thạch sáng rực rỡ, sắc chàm trên bầu trời nổi bật những ngôi sao lộng lẫy.

Đến quảng trường Grimmauld, Snape buông tay ra: “Vào đi thôi.”

Harry lưu luyến nhìn y, ôm y một cái, ghé vào tai y nói: “Ngày mai ta sẽ đến tìm ngươi…”

“Ngươi một khắc cũng đều không ly khai ta sao?” Snape giễu cợt hắn.

“Bởi vì đã mất ngươi một lần… ta không muốn mất ngươi lần nữa…” Harry nói, hạ xuống một nụ hôn trên má y, “Ta vào đây…”

Cảm giác lạnh như bị ngâm trong nước đá khó hiểu tràn đến, những ngôi sao trên bầu trời sắc chàm bỗng nhiên như mất đi ánh sáng – sao, trăng, những ngọn đèn đường trên quảng trường đều tiêu thất, thanh âm gió thổi lướt qua những ngọn cây cũng biến mất. Không khí ôn hòa buổi đêm nhất thời lạnh giá đến đau đớn tê buốt. Hai người cảm thấy cảm giác khó hiểu thấm dần, màn đêm yên tĩnh bao trùm, toàn quản trường như bị một chiếc áo choàng thật dày hoàn toàn che phủ.

Harry và Snape đồng thời cả kinh – cảm giác lại rất quen thuộc – là Dementor mang đến. Hai người lập tức trấn tĩnh, im lặng đứng thẳng người, chờ nguy hiểm đến gần.

Đến rồi! Từ trong một góc quảng trường, hai bóng đen, mặc trường bào rách rướm che đầu từ từ lướt đến… Rét lạnh, sợ hãi lập tức tràn đến… Một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay hắn – là Sev. Harry cầm lấy tay y, đang muốn rút ma trượng ra, Snape ngăn hắn lại, nói: “Để đó cho ta.” Harry vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, sử dụng pháp thuật bên ngoài sẽ bị Ma Pháp bộ phát hiện.

Harry gật gật đầu, Snape rút ma trượng ra: “Expecto Patronum!” Tiểu hồ ly màu trắng bạc vui vẻ nhảy ra, linh động đuổi đi cái rét lạnh. Hai Dementor lui về sau, chúng e ngại thần bảo hộ ấm áp vui vẻ này, nên chạy trốn.