Lễ Tình nhân độc ác cuối cùng đã đến, sáng hôm nay, Harry gần như không có dũng khí bước vào lễ đường. Giống y như trong ký ức, trên tường treo đầy những bó hoa hồng lớn diễm lệ, từ trần nhà màu xanh nhạt rơi xuống những bông giấy hình trái tim, những bông giấy đó còn không ngừng nhẹ nhàng bay theo từng người. Tất cả lão sư đều đứng cứng đơ, trừ bỏ Lockhart đang khoác trường bào màu hồng phấn tiên diễm đính đầy trang sức. Harry nhìn thấy hai gò má giáo sư McGonagall hơi run run, còn Snape mang một bộ dáng ‘Ai dám chọc ta, ta liền hạ độc dược’, những giáo sư khác cũng đều trong tình trạng thạch hóa.
“Lễ Tình nhân vui vẻ!” Lockhart hô lớn. “Ta thực cảm ơn, tính đến giờ phút này, đã có bốn mươi sáu người gửi thiệp chúc mừng cho ta. Để cảm ơn các ngươi, ta không chỉ trang trí lễ đường xinh đẹp này…” Harry có cảm giác muốn ói, “Ta còn chuẩn bị một sự ngạc nhiên lớn hơn nữa!” Lockhart vỗ tay thật mạnh, theo cửa chính đi tới, một đội ‘Tiểu thiên thần’ xấu xí đi tới, đeo đôi cánh màu vàng trên lưng, tay ôm thụ cầm (đàn hạc).
“Sứ giả tình yêu – Cupid!” Lockhart mỉm cười, “Hôm nay, bọn họ sẽ đi vòng quanh trong trường, hướng các ngươi gửi thiệp tình nhân. Sự thú vị đương nhiên không chỉ có như thế. Ta tin tưởng các đồng nghiệp của ta cũng đang hy vọng được tham gia vào ngày lễ này. Theo như ta biết, giáo sư Snape là một cao thủ trong việc chế tác Tình dược. Giáo sư Flitwick cũng thập phần am hiểu cách thức như thế nào để tăng sự hấp dẫn của một người, thật là mấy lão già không thành thật mà!”
Giáo sư Flitwick đem mặt chôn trong bàn tay, quẫn bách đến nỗi thần tình đỏ bừng, mà Snape thì nhìn giống như muốn quán độc dược cho kẻ đầu tiên mở miệng hỏi xin y Tình dược, nhưng Harry nghĩ, y không biểu hiện tư thái đó thì cũng không có ai dám đi trêu chọc y.
Khi mọi người bắt đầu ăn sáng, mấy con cú mèo kết thành từng đoàn bay vào ào ào như nước chảy. Merlin a, này… là cái gì? Harry mục trừng khẩu ngốc nhìn một đống thiệp từ trên trời giáng xuống trước mắt. Được rồi, được rồi, tình huống này không chỉ có mình hắn có, trước mặt Draco cũng chất cao một đống, ân… bên nhà Hufflepuff, trước mặt Cedric Diggory cũng có, nhưng so với mình và Draco thì ít hơn một chút.
“Nga xem ra tiểu anh hùng của chúng ta rất được hoan nghênh!” Lockhart chú ý đến hắn, “Nhìn xem, Harry, ngươi nhận được không ít lời thổ lộ tình yêu! A Malfoy tiên sinh cùng Diggory tiên sinh cũng thực sự được hoan nghênh a!”
Harry và Draco cùng nhìn nhau, cả hai đều dở khóc dở cười, loại ‘hoan nghênh’ này hắn tình nguyện không cần! Hắn hiện tại chỉ hy vọng, lần này sẽ không mấy lời bày tỏ tình yêu linh tinh như ‘mắt chàng xanh như cóc ngâm tươi rói’. Về phần chocolate này, để bảo đảm an toàn… hắn vẫn sẽ vứt đi hết, không chừng bên trong có chứa mấy thứ tình dược vớ vẩn gì đó, hắn vẫn chưa quên tình trạng mà Ron gặp phải.
Lễ tình nhân a… Trong giờ Lịch sử Ma pháp,Harrymột bên cắn bút lông một bên suy nghĩ, nên hay không tặng cho Snape một món quà nho nhỏ a? Lập tức, trong đầu hắn liền xuất hiện hình ảnh Snape rống to vào mặt mình “Đầu của ngươi bị khổng lồ giẫm lên hả, Potter?”, liền sau đó là tung ra Avada Kedavra để lý giải cho tình trạng của mình. Nhưng… hắn thật sự muốn tặng y một chút gì đó, vậy thì nặc danh đi? Chỉ cần Snape tra không ra là ai làm là được rồi.
Lễ Tình nhân, đương nhiên không thể thiếu chocolate, sau khi tan học, Harry đi đến nhà bếp, trong bối cảnh bị mấy con gia tinh can ngăn, và giữa tiếng khóc um sùm của một đám gia tinh khác ‘XX không phải là gia tinh tốt, để chủ nhân phải tự tay làm’, cuối cùng Harry cũng bắt tay vào làm chocolate.
Snape không thích ngọt,Harrycũng không biết y thích vị chocolate nào, nên hắn làm hai loại. Một là chocolate đen nguyên chất, cơ hồ không cho thêm đường, nếm thấy đắng nghét, nhưng lại mang hương vị thuần túy tự nhiên; chocolate trắng, nhất định phải thêm sữa, Harry thêm một chút rượu Brandy năm mươi năm vào giữa, hương rượu lan tỏa ra xung quanh. Kỳ thật Harry muốn làm chocolate hình trái tim, nhưng ngẫm vẫn là quên đi, liền tạo thành hình tròn đơn giản mà hoàn hảo. Trước khi đi khỏi, hắn lấy thân phận người thừa kế ra lệnh cho gia tinh không được tiết lộ chuyện của hắn cho Dumbledore biết, còn cố tình để lại mấy miếng chocolate cho bọn nó.
Chocolate hình tròn khéo léo, một túi màu đen, một túi màu trắng, dùng lụa tơ tằm bán trong suốt kết lại thành chiếc túi nhỏ, cột lại bằng chiếc nơ bướm bằng gấm lụa màu xanh bạc, đuôi chiếc nơ còn được uốn cong nhè nhẹ, tinh xảo mà không mất đi phong cách quý tộc, như vậy xem ra giống như của nữ tử tặng, Snape hẳn sẽ không nghi ngờ mình. Còn lại mấy miếng, Harry quyết định cùng chia xẻ với các bằng hữu. Đi vào Nhà Cú, Hedwig hưng phấn hướng hắn kêu to.
“Xin lỗi, hảo cô nương, hôm nay không thể dùng ngươi được.” Harry vuốt vuốt bộ lông của nó.
Hedwig tức giận mà cắn hắn một cái,Harryuy nó mấy viên thức ăn cú lấy lòng. Sau đó, hắn chọn một con cú màu xám của trường, đem gói chocolate kèm một lá thư cột vào chân nó: “Đem cái này gửi đến giáo sư Snape, cám ơn.”
Lễ Tình nhân trời đánh! Snape nguyền rủa ngày này, là cái ngày mà mấy đứa học trò đầu óc nguyên bản đã không có bao nhiêu dung lượng, dưới sự kí©h thí©ɧ của hormone trở nên ngu đần. Mấy thằng nhóc con không biết suy nghĩ chỉ biết động dục. Bọn chúng túm tụm thành từng nhóm khắp trường, làm người ta bực mình. Snape lớn tiếng nguyền rủa, chỉ đến khi bước vào hầm, y mới có được một chút yên tĩnh. Y uống một ngụm café đen, bắt đầu lật xem mấy quyển sách Hắc Ma pháp.
Một con cú đánh gãy sự yên tĩnh của y, nó đáp xuống bàn học, Snape nhướn mày. Ở chân con cú có một một gói to to, là cho y sao? Snape khó có thể tin được rằng sẽ có người tặng quà cho mình trong ngày này, hay đây chỉ là một trò đùa? Hắn lấy ma trượng ra, kiểm tra cái gói một chút, không có gì khác thường. Hắn nửa tin nửa ngờ vẫy ma trượng một cái, đem cái gói to đó cởi ra. Con cú bất mãn kêu to một tiếng, vỗ cánh bay đi luôn.
Snape lại vẫy ma trượng, mở cái gói ra, bên trong là hai cái túi nhỏ… Chocolate? Snape lấy tờ giấy bên trong ra, nét chữ trên đó thực xa lạ (Vòng: là vì tiểu H dùng tay trái viết): “Giáo sư Snape, đây là một chút tâm ý của ta, hy vọng Ngài sẽ nhận”. Không có chữ ký, Snape lấy cái túi nhỏ bằng tơ tằm ra, gói thật đẹp, y chần chờ tháo chiếc nơ bằng gấm màu xanh bạc ra, cẩn thận kiểm tra bên trong là cái gì, đích thực là chocolate. Đây là… lễ vật tặng trong ngày lễ Tình nhân? Như thế nào có thể! Sẽ có người tặng cho y – một lão biên bức đầu dơ, âm trầm một món quà trong ngày Tình nhân?
Trong phòng nghỉ Gryffindor, Ron ăn chocolate Harry làm, Hermione cũng nếm một miếng, những người khác cũng lấy một miếng nhỏ.
“Ân, thực không tồi, Harry.” Hermione nói.
“Chính xác Tiểu Harry!”Fredmột bên ăn một bên tiến đến nói vào lỗ tai hắn, “Ngươi là chuẩn bị cái này tặng cho ai?”
“Kia… Đâu có.” Harry vội ho một tiếng, “Ta chỉ thấy các ngươi đều là mấy kẻ cô đơn đáng thương, mới làm một ít mang ra cùng mọi người chia sẻ…”
“Thật không ” George đặt tay lên vai Fred, “Thực khả nghi nga”
“Ngươi chắc là đã có người để thích đi?” Seamus nói ra một câu.
Câu nói này làm Ron cũng hưng phấn lên: “Là ai, là ai? Nói mau!”
“Ta không biết các ngươi đang nói cái gì…” Harry đứng dậy, “Ta… ta mang chocolate choDraco, gặp lại sau.” Hắn dường như muốn trốn khỏi phòng sinh hoạtchung.
“Là ai a?”Georgevuốt cằm tự hỏi.
“Chẳng lẽ là Draco?”Fredđoán.
***** Ta là lễ Tình nhân vui vẻ phân cách tuyến *****
“Cho ngươi!” Harryđem gói chocolate to nhất đưa cho Draco. Vừa lúc đó mặt trời chiếu lên bãi cỏ ven hồ, không ít các cặp đôi đang tình chàng ý thϊếp, nhạ đến Harrycả người đều không được tự nhiên.
“Harry… Ngươi không phải đối ta…” Draco làm một động tác ‘Ta là trong sáng nha’.
“Đi chết đi!” Harry gõ đầu hắn, “Những người khác đều có, ta nghĩ ngươi không thể đến phòng sinh hoạt Gryffindor, mới cố ý mang đến cho ngươi. Bằng thân thể nhỏ xíu của ngươi ta không thèm!”
Draco cười mở gói to ra: “Chocolate tình bạn thì có thể nhận…” Hắn nhét một miếng chocolate đen vào miệng, “Oa nga không tồi! Harry, ai lấy được ngươi thật là may mắn!” Hắn tùy tiện huýt sáo một cái.
“Cút!” Harry mắng.
“Ân, được rồi…” Draco nhét miếng chocolate cuối cùng vào miệng, “Ta muốn đến chỗ cha đỡ đầu một chút, ta đi trước!”
“Bye” Harry vẫy tay.
Draco vội vội vàng vàng đi đến hầm, sửa sang lại quần áo lộn xộn một chút, mới gõ gõ cửa: “Cha?”
Snape mở cửa, cũng không thèm liếc mắt đến hắn một cái, lập tức quay lại bàn học, chỉ chỉ tủ dược liệu: “Bây giờ, đem gan rồng rửa sạch sẽ, còn có mấy con cóc, da rắn… Ngay lập tức! Đây là bài học hôm nay của ngươi!” Nhìn mà Dracohoa cả mắt, cha đỡ đầu hôm nay sao lại tức giận dữ dội như vậy? “Còn nữa…” Snape quăng cho hắn một cái bọc nhỏ, “Đem cái này… trả lại cho phụ thân ngu xuẩn kia của ngươi!” Y gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
“?”. Draco mở cái bọc nhỏ ra liếc mắt nhìn một cái, khó trách cha đỡ đầu hắn hôm nay tức giận như vậy, phụ thân đại nhân lại gửi tặng “Tinh dầu hoa hồng” – đây là một loại mị dược! Draco ôm đầu, phụ thân đại nhân ơi, Ngài muốn người cha này gϊếŧ chết ta sao?Cư nhiên lại gửi cái này cho y…
“Ân…” Draco tìm chuyện để nói hòng tiêu giảm cơn tức của Snape một ít, “Ngài có nhận được chocolate Harry làm không? Ăn rất ngon.” (tiêu đời ngươi rồi, cái miệng bép xép)
“Potter tặng chocolate cho ngươi?” Snape chụp ngay cái tin này, “Ngươi ăn?”
“Đương nhiên!” Chocolate tình bạn hắn đương nhiên muốn ăn, xem ra cha đỡ đầu không nhận được rồi.
“Hừ!” Snape hừ lạnh, trong lòng đoán, xem ra Potter thật sự thích Draco, bằng không hắn sao lại tặng chocolate, hơn nữa Draco đối hắn tựa hồ cũng không phải không có ý. Tưởng tượng cảnh Potter tay trong tay cùng một chỗ với Draco, Snape thấy trong lòng nhói lên một cảm giác không rõ, nhưng cảnh tượng đó làm hắn không vui.
Draco cũng nhận ra cha đỡ đầu không vui, trong lòng muốn khóc thét, vội vàng bắn phá bốn phía, lại tìm thấy đề tài: “Đó là cái gì?” Mắt của hắn dừng ở hai cái gói trong suốt, bên trong… hình như là chocolate? Có người tặng chocolate cho cha đỡ đầu?
“Hừ, không biết là đứa học trò đầu úng thủy não đưa…” trong giọng nói của Snape vẫn lộ vẻ nghi hoặc, “Không biết là ai…”
“Theo như cách gói quà… hẳn là một nữ sinh…” Draco đoán, “Gói rất tinh xảo…”
“Nữ sinh?” Không biết vì cái gì, Snape vẫn thấy đó là một nam sinh, nhưng y cũng không nói thêm, “Hảo, chấm dứt sự hiếu kỳ nhàm chán kia của ngươi, trông coi cho tốt vật liệu trong tay ngươi, làm sai ta sẽ cho bài tập gấp đôi!”
Draco ngoan ngoãn cúi đầu xử lý dược liệu. Ba tiếng sau, y cuối cùng cũng làm xong, Snape kiểm tra một chút, xem như nhận thành quả lao động của y, thu hồi vật liệu: “Trở về đi, viết một bài báo cáo về cách sử dụng gan rồng, dài mười hai inches.” Draco yên lặng gật đầu: ta thật đáng thương “Này, ngươi mang đi mà ăn.” Snape quăng gói chocolate cho y.
“Không được đâu…” Đây là của người ta tặng, “Ta chỉ nếm một chút, giúp Ngài thử mùi vị xem.” Nói xong, Draco tháo cái nơ bằng gấm, bẻ một miếng chocolate đen cho vào miệng, ân? Hương vị này… hắn lại nhét một miếng chocolate sữa… Đúng rồi, chocolate này và cái mà mấy tiếng trước hắn ăn có hương vị giống y như nhau. Draco nhìn hai gói chocolate, trong lòng hiểu được không ít: Harry đối cha đỡ đầu…
Hắn khụ một tiếng: “Cha, mùi vị thực không tệ, cũng không quá ngọt, hơn nữa trong chocolate sữa còn có vị rượu Brandy mà Ngài thích nhất, người này rất am hiểu khẩu vị của Ngài, Ngài thử một chút đi!” Hắn đem cái gói đến đặt trước mặt Snape, ra khỏi hầm.
Hợp với khẩu vị mình? Snape thử một miếng chocolate sữa, chính xác, Brandy đậm đà, là loại năm mươi năm, hương rượu lan ra trong miệng, dư vị tuyệt vời. Y lại thử một miếng chocolate đen, đối phương rất am hiểu khẩu vị của mình, không ngọt cũng không quá đắng, liền tự nói, phi thường ngon. Nhưng là ai? Tặng cái này cho mình… Người đó muốn bày tỏ… sự ái mộ sao? Snape cười khổ, sao có thể như thế được.