“Nga? Hiện tại, xem ra kế hoạch của ngươi tiến hành phi thường thuận lợi a!” Ảo ảnh của Tom Riddle hiện ra trên đồng xu trong tay Harry, “Nó đã nhận ra ngươi có thể xâm nhập vào tư tưởng của nó sao?”
“Đầu của nó bây giờ thật sự… sách sách!” Harry cảm khái lắc đầu, “Nguyên lai đầu óc của ngươi cũng không được tốt lắm nha…” Đêm qua, hắn đã mơ thấy hắn xuất hiện trên hành lang ở Sở Thần bí. Xuyên qua căn phòng hình tròn, căn phòng đó vang lên nhưng tiếng tách tách của những ngọn nến lập lòe, hắn đi đến một căn phòng như hang động – bên trong đặt đầy những kệ chứa những quả cầu bám đầy bụi… Hắn vội vàng chạy đến kệ thứ chín mươi bảy, quẹo trái, sau đó chạy dọc theo con đường nhỏ… Hắn đối với giấc mơ vừa xuất hiện này rất hài lòng.
“Ta đã nói đó không phải là ta!” Tom Riddle quát, “Harry Potter! Ta nói rồi! Không được đem qua và con quái thú kia nhập thành một! Nó là nó, ta là ta!”
“Nhưng cấu tạo gen của các ngươi đều như nhau a…” Harry lười nhác nói.
“Không được nói những từ Muggle mà ta không biết rõ!” Tom Riddle tức giận nói, “Ngươi khi dễ ta nghe không hiểu, đúng không?”
“Từ kia chính là kỹ thuật sinh học của Muggle, ta đề nghị ngươi tốt hơn nên tìm hiểu, đối với vấn đề kết hôn thuần huyết trong Ma Pháp giới có ý nghĩa rất lớn.” Harry mỉm cười nói, “Để ngươi lý giải mấy chuyện gọi là kết hôn trong tộc.”
Tom Riddle thấp chú một câu: “Ta ghét khoa học kỹ thuật của Muggle.”
“Nhưng ngươi không thể phớt lờ họ,” Harry nhún nhún vai, “Bằng không, đợi đến khi chúng ta kịp phản ứng, chúng ta sẽ không thể ngăn cản được sức mạnh của Muggle.” Harry trầm tư nói, “Nếu nói về khoa học kỹ thuật, Ma Pháp giới đích thực còn lạc hậu lắm.”
“Ta hiểu rồi.” Tom Riddle nói, “Được rồi, ta sẽ trở về nghiên cứu. Đúng rồi, ngươi tính khi nào sẽ ra tay?”
“Đến cuối kỳ đi…” Harry nói, “Bất quá, ta đoán nó sẽ không thể chờ lâu như vậy… Còn có, chỗ Dumbledore, ngươi định làm gì bây giờ? Y đã tìm hiểu chi tiết về ‘vị Tom Riddle tiên sinh’ kia từ ta! Ta nghĩ y nhất định rất muốn tìm Draco đến tán gẫu, đáng tiếc, y vẫn lo Lucius…”
“Y không có cơ hội, ta sẽ… tự mình đến nói chuyện với y…” Tom Riddle cười lạnh, “Lễ Giáng sinh năm nay, ta sẽ tự đến đón Draco về nhà, đến lúc đó nhất định sẽ có một màn kịch hay. Ngươi đừng bỏ lỡ nga”
“Đương nhiên, xem trò vui chính là chuyện ta thích nhất.” Harry nói xong, liền tự cắt sự liên lạc của hai người.
Cùng lúc đó, sau khi giáo sư Trelawney bị sa thải, không ít người đã nhớ đến lời tiên đoán của Harry vào năm thứ tư khi đang học bói bài Tarrot trong giờ Tiên tri: “Nhược điểm của ngươi sẽ bị tiết lộ, cũng bị đặt vào vị trí bất lợi… Ngươi sẽ đối mặt với phá hoại, thương tổn… nhưng vẫn chứa những thay đổi rất lớn… Nói rõ ràng một chút, ta đoán… ân, có lẽ không quá một năm Ngài sẽ bị đuổi việc.” Merlin, toàn bộ y đều nói đúng!
Nên vào sáng hôm sau, khi Harry vào lễ đường ăn sáng, nghênh đón hắn là phần lớn những ánh mắt thất kinh cùng tiếng thì thầm. Ngay từ đầu Harry vẫn thấy rất khó hiểu, sau đó nghe Draco nói lại mới hiểu ra – chính hắn đã nhanh chóng quên chuyện này.
Thế nhưng Draco mang vẻ mặt sùng bái: “Harry, không nghĩ đến ngươi nói trúng như vậy! Ngươi thật sự là nhà Tiên tri trời sinh! Với tư cách là bằng hữu, thế nào, bói cho ta một chút đi?”
Harry chế nhạo y: “Ta không cần bói cũng biết, ngươi a… nhất định sẽ gả cho Tom Riddle.”
“Ngươi nói cái gì?” Draco không biết là tức giận hay thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn trướng lên đỏ bừng, “Ta còn biết ngươi nhất định sẽ trở thành… giáo mẫu đại nhân của ta!” Đương nhiên, bốn chữ cuối là y nói nhỏ bên tai Harry, khiến Harry cũng dở khóc dở cười.
Harry đùa giỡn với y một trận, ăn xong bữa sáng liền cùng hai vị hảo bằng hữu đến lớp học, lưu lại n ánh mắt tràn ngập sợ hãi cùng tò mò đằng sau.
Lớp của Firenze rất nhanh đã khai giảng, đối với một giáo sư kỳ lạ như vậy, nhóm nữ hài tử đều tràn đầy tò mò. Harry cười nhạt, thật ra hắn rất muốn cùng Firenze tâm sự, hắn không biết, sau khi mình trọng sinh lần nữa, những nhân mã khi quan sát tinh tượng sẽ phát sinh những thay đổi nào – dù sao, ở khía cạnh tiên tri, mình chỉ mới biết lưng chừng.
***** Ta là bắt đầu lớp Tiên tri mới phân cách tuyến *****
Harry bước vào phòng học số mười một, trong phòng học đã có rất nhiều học trò. Sàn phòng học trải kín rêu xanh ươn ướt, cùng vài nhánh rễ của mấy đại thụ kéo dài trên mặt đất, những cành nhánh tươi xanh của đại thụ bám đầy trên cửa sổ và trần nha, khiến bên trong tràn ngập những điểm nắng vàng chiếu loang lổ xuyên qua cành cây hòa vào màu xanh của lá. Những học trò đến sớm thoạt nhìn đều có chút khẩn trương, bọn họ ngồi xuống sàn đất, dựa lưng vào thân cây hoặc những khối thạch, tay vòng qua ôm gối hoặc gắt gao khoanh trước ngực.
Firenze đứng ở khoảng trống giữa phòng, y vừa nhìn thấy Harry liền lộ ra một nụ cười, cũng vươn tay ra với hắn: “Đã lâu không gặp, Harry Potter!”
“Đúng là đã lâu, Firenze.” Harry bắt tay hắn, “Nga… Xem ra ngươi đang gặp phiền phức…” Harry chú ý thấy một vết bầm hình móng ngựa nơi ngực y, hắn nhớ đến vị nhân mã tên Bane từng khinh bỉ hắn, không biết đây có phải là do y đá không nữa.
“Đúng vậy, dù sao ngươi cũng biết tư tưởng của nhân mã…” Firenze nói, “Hiện tại là ta bị trục xuất hoàn toàn…” Harry nhạy bén chú ý đến hai chữ ‘hoàn toàn’, nói vậy trước đây y đã từng bị tộc nhân bài xích? Bất quá tư tưởng của Firenze cùng với kiểu tư tưởng phong bế của những nhân mã khác có sự khác biệt rất lớn, cho nên sự bài xích y trong tộc có lẽ đã tồn tại từ lâu.
Dù sao đây cũng là chuyện người khác, Harry cũng biết điều nên không hỏi nhiều, bước đến dưới bóng cây. Các học trò khác đều dùng một kiểu ánh mắt kính sợ nhìn hắn, thực hiển nhiên là vì bọn họ đối với tình hữu nghị của hắn và Firenze có ấn tượng sâu sắc, dù sao trong mắt bọn họ, Firenze thực khiến người sợ hãi.
“Chúng ta bắt đầu thôi,” Firenze nói, y sưu sưu vẫy cái đuôi có màu vàng nhạt, đồng thời ngước mặt có mái tóc xù lên nhìn cành cây trên đầu, sau đó chậm rãi cúi đầu, khi y làm như vậy, ánh sáng trong phòng càng trở nên mờ mờ hơn, khiến bọn họ thoạt nhìn giống như đang ngồi trên khoảng đất trong rừng sâu vào lúc rạng đông, cùng lúc đó trên trần nhà xuất hiện những vì sao. Trong phòng học tràn ngập những tiếng thở cùng những tiếng thán phục: “Merlin a!”
“Mời nằm xuống đất.” Firenze dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất nói, “Quan sát bầu trời cẩn thận, đối với những người có khả năng nhìn được mà nói, nơi đó viết vận mệnh họa phúc của chúng ta. Bầu trời bên đầu của chúng ta, chúng ta có thể nhìn vào đó để thấy tương lai chúng ta…”
Harry chú ý thấy trên đỉnh đầu hắn là một ngôi sao màu đỏ, là Hỏa tinh, hắn nhìn rất lâu, cũng chỉ tạm biết được một chút, hắn giơ tay: “Firenze, đó là Hỏa tinh phải không?”
“A, đúng vậy.” Firenze bước đến cạnh hắn, “Đêm nay Hỏa tinh dường như rất sáng a…”
“Chiến hỏa không bao lâu nữa sẽ dấy lên sao?” Harry hỏi.
“Nhưng ngươi hẳn cũng đã để ý thấy ánh sáng của Hỏa tinh cũng không sáng như trước đây, hơn nữa…” Firenze giơ tay lên, “Ngươi nhìn xem, ánh sáng của Chiến tinh đang dần che đi ánh sáng của Hỏa tinh… ta nghĩ ngươi đối với những ngôi sao này rất quen thuộc.”
“Cho nên… chiến tranh sẽ lại bắt đầu, nhưng cũng sẽ chấm dứt rất nhanh…” Harry đương nhiên biết Chiến tinh là gì, đó là hắn… là hắn sau khi trọng sinh, “Kia trước đây là ta a?”
“Chỉ có một mình ngươi, tại sao lại còn trước đây?” Firenze khó hiểu nói.
Harry nhất thời hiểu ra, hắn đã thay đổi lịch sử, đương nhiên cũng không tồn tại cái gọi là ‘hắn của trước đây’.
“Vậy… kia là gì a?” Harry thấy bên cạnh ngôi sao của mình còn có một ngôi sao khác đang phát ra ánh sáng nhu hòa.
“Đó là hộ tinh của Chiến tinh.” Fireze nói, “Đó là bạn của Chiến tinh…”
Vậy đó là Severus đi… Harry hiểu ra. Thấy Harry và Firenze thảo luận về tinh tượng hợp ý như thế, một đám học trò đều sợ hãi nhìn hắn.
Lúc này, Parvati rốt cuộc nhịn không được, giơ tay hỏi: “Giáo sư, ngài và Harry rất thân thiết sao? Ngài có biết lời tiên tri của y năm trước hay không? Y nói giáo sư Trelawney không quá một năm sẽ bị sa thải…”
“Ta và Harry từng gặp nhau một lần.” Firenze thản nhiên nói, “Còn về lời tiên tri kia… Ta có nghe giáo sư Trelawney nói qua, nàng nói… Potter tiên sinh trên phương diện Tiên tri có thiên phú rất cao…”
Harry có chút ngạc nhiên: giáo sư Trelawney cư nhiên khen hắn? Khó có thể tin được.
“Nhưng… Ngài không biết…” Parvati do dự nói, “Lời Tiên tri của y nói giáo sư Trelawney sẽ rời công tác, đó không phải… thực… ân, đáng sợ sao?” thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ, đoán chừng là sợ Harry thẹn quá hóa giận sẽ cho nàng một lời tiên đoán đi.
“Patil tiểu thư, cái gọi là tiên tri bói toán chính là biết trước những chuyện trong tương lai, nói cách khác, chuyện này nhất định sẽ phát sinh, chỉ là được người cảm nhận trước mà thôi.” Firenze nói, “Hay là ngươi cho rằng chuyện giáo sư Trelawney rời công tác là do Harry tạo ra?”
“Ta… ta đương nhiên không có ý này…” Parvati nhỏ giọng nói, cúi đầu.
“Ta nghĩ các ngươi nên thay đổi thái độ của các ngươi với những lời tiên tri.” Firenze nói, đôi mắt lam mang theo sự tức giận, nhìn lướt qua đám học trò. Có rất nhiều học trò bị y nhìn liền cúi đầu, đối với thái độ của mình với Harry cảm thấy có chút bất an. Harry ngược lại không hề gì – dù sao hắn bị cô lập đã quen rồi.
Tiếp đó, dưới sự dẫn dắt của Firenze, họ đốt cỏ triết nhân và điềm cẩm quỳ trên đất, Firenze nói cho bọn họ ý nghĩa cùng những hình dạng tiêu biểu của những làn khói cay xè, nhưng thoạt nhìn y tuyệt không bắt bọn họ có thể hay không nhìn thấy được những dấu hiệu y miêu tả, mà chỉ nói con người bọn họ đối với lĩnh vực này luôn luôn không am hiểu, phân nửa nhóm nhân mã tìm hiểu rất nhiều năm mới có được năng lực nguyên vẹn, hơn nữa cũng nói nhân loại không cần quá tin vào những chuyện như vậy, bởi vì cho dù là nhân mã, đối với phân tích những thông tin như vậy đôi khi cũng sai lầm.
Lúc gần hết giờ, Firenze nói với Harry: “Harry, ngươi ở phương diện tiên tri có thiên phú rất cao, nếu ngươi nguyện ý, ngươi tùy thời có thể tới tìm ta hỏi những vấn đề liên quan đến phương diện này.”
“Hảo.” Harry rất thích ý đến quấy rầy y, mình vẫn luôn cảm thấy tò mò về việc bói toán của nhân mã.