Chương 7: Gặp Gỡ

Bởi vì lên xe lửa tương đối sớm, cho nên Ansel vừa lên đã chạy nhanh đến toa cuối cùng. Một là y chán ghét phiền toái, hai là y thích thanh tĩnh, toa cuối cùng chắc chắn yên tĩnh hơn mấy toa đầu tiên nhiều.

Chẳng qua, Lucius đã đến, đánh vỡ ảo tưởng trong lòng của y.

Bởi vì hình tượng của mình đã bị phá hư, tâm tình không tốt của Lucius làm cậu không đi tìm mấy người bạn quý tộc của mình mà đi đến toa xe cuối cùng. Nguyên bản cho rằng nơi này không có ai Lucius, vừa mở cửa ra người ngồi bên trong, gương mặt không có biểu cảm gì của cậu nhịn không được run rẩy một chút.

Mấy thứ trên bàn tất cả đều là đồ ăn vặt, đồ ăn vật a đồ ăn vặt b, toàn là mấy loại cậu chưa thấy bao giờ! Bất quá, cậu có thể khẳng định mấy thứ đó chắc chắn không phải xuất phát từ bất kỳ tiệm kẹo nào trên thế giới phép thuật!!!

Mặc dù Lucius sinh ra đã là quý tộc. Nhưng mà...... khụ khụ, con nít, ai mà chưa từng ăn đồ ăn vặt chứ, mọi người dám nói mọi người chưa từng ăn không!

Ansel mặt lạnh nhìn sang, muốn nhìn xem đến tột cùng là ai đến quấy rầy không gian riêng tư của y. Khi nhìn thấy Luicus đứng ở cửa, không vui trong lòng lạp tức bốc hơi phân nửa, dù sao cũng là hậu đại của mình. Bất quá, Lucius là hậu đại của em trai y, vậy bình thường y khi dễ, áp bức một chút hẳn là không có vấn đề gì đi. (∩_∩) mà cho dù có vấn đề đi chăng nữa thì chỉ cần trực tiếp bác bỏ là xong ~

"Vào thì đóng cửa lại, mà không vào cũng làm ơn đóng cửa lại, cảm ơn." Ansel nuốt đồ ăn trong miệng, nhàn nhạt nói.

Lucius trầm mặc nhìn thoáng qua bên trong toa xe, lại liếc mắt xem xét mấy cái toa ồn ào khác, nhanh chóng đi vào đóng cửa lại, ngồi đối diện Ansel. Tò mò nhìn Ansel, trong lòng nghĩ y có phải hay không là con riêng của phụ thân, nếu thế......... thì làm sao để nói với phụ thân bây giờ?

Ansel nhìn tự cho mình che dấu rất khá Lucius, trong lòng hơi buồn cười, từ trong đống đồ ăn lấy ra một gói chocolate, hỏi: "Cậu ăn không?"

Lucius nhìn thoáng qua cục chocolate có vẻ giống như made in thế giới phép thuật lắc đầu. Phụ thân cậu đã dạy cậu, không lấy đồ người lạ cho, không ăn đồ người lạ đưa, huống chi cái người lạ này.......có nguy cơ rất lớn là người nhà của cậu!!

Ansel nhún vai, xé mở bao bì bên ngoài cắn một miếng. Con nít, chính là quá đề phòng, chun1gta cùng một màu tóc, đề cái quái gì a.

Ansel vừa nhàn nhã tự đắc gặm đồ ăn vặt, vừa nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, trực tiếp lơ đi ánh mắt của Lucius, bình tĩnh tự nhiên ăn vặt. Bị một đứa nhỏ nhìn chằm chằm không phải vấn đề lớn, y bị một đứa nhỏ nhìn chằm chằm đến thần hồn bất an mới là vấn đề lớn.

Cuối cùng, Lucius rốt cuộc kiên trì không nổi, đem vấn đề mình nghẹn trong lòng hỏi: "Cái kia....." Lucius rối rắm nhìn thoáng qua Ansel, "Cậu thật sự họ Malfoy sao?"

"Đương nhiên," Ansel vuốt vuốt cái đầu bạch kim của mình, cười tủm tỉm khi dễ Lucius, "Nhìn màu tóc của tôi còn không biết sao?"

Lucius càng vì câu nói của Ansel mà rối rắm, nhìn dung mạo có nhìn quái nào cũng không giống cậu của Ansel, hiếu kỳ trong lòng đã chiến thắng lý trí, "Tôi........trước giờ đều không nhớ rõ mình có em trai...."

Mẹ của Lucius sau khi sinh cậu ra liền qua đời, có thể nói Lucius là do một mình Abraxas nuôi lớn. Nhưng kỳ quái là, tình phụ tử của Lucius và Abraxas cũng không quá mức thân hậu, Lucius chỉ là muốn thân cận nhưng không dám di thân cận, mà Abraxas cũng không để ý quá nhiều. Bất quá, mọi người đều đồn thổi là Abraxas rất phong lưu, nhưng Lucius có thể bảo đảm, Abraxas chưa bao giờ mang bất cứ loại nữ nhân gì về trang viên Malfoy. Trên người cũng không có mùi nước hoa của nữ nhân cho dù có trở về từ nơi nào đó đi chăng nữa. Đến nỗi Lucius vẫn luôn thắc mắc mọi người dựa vào cái gì mà nói phụ thân cậu phong lưu.

"Có lẽ, tôi lớn hơn cậu, chứ không phải nhỏ hơn cậu đâu?" Ansel một tay chống cằm, mi mắt cong cong nhìn Lucius, ánh mắt còn mang theo một tia hai hước.

Nhìn cái bộ dạng này của Ansel, Lucius đứng hình vài giây, tuy rằng ánh mắt vẫn chưa quá hoàn thiện, nhưng từ cái bộ dạng hiện tại mà nói, không quá khó để đoán được người trước mặt cậu này về sau sẽ..................mê người thế nào.

Mái tóc hơi dài màu bạch kim của y nhu thuận nằm trên đầu, tóc mái trước trán vì chuyển động của xe lửa mà hơi bay bay, đôi mắt đen lẹt có một tia đỏ sậm, khuôn mặt hơi mập của trẻ con mơ hồ mang theo biểu tình kiêu căng, nói là đáng yêu nhưng lại tăng thêm một chút phong tình.

"Uy uy." Nhìn Lucius ngây người, Ansel có chút không kiên nhẫn cong ngón tay gõ gõ mặt bàn, đánh thức Lucius, "Về nào, không cần nhớ nhà đến vậy."

Lucius nhanh chóng hồi thần khi nghe Ansel nói, nghĩ đến mình cư nhiên ngây người, đã thế còn ngây người với cái người con riêng hư hư thực thực của phụ thân mình mà ngây người, trong lòng không khỏi xấu hổ. Nhưng sau khi nghe câu nói đó của Ansel, cậu liền dở khóc dở cười, cậu nhớ nhà hồi nào vậy?

Lucius mím môi, khôi phục lại biểu cảm mình đã từng học, cái biểu cảm có mà cũng như không ( mặt than ấy) nhàn nhạt xin lỗi Ansel dù thật sự trong giọng nói chẳng có ý tứ xin lỗi chi cả, "Xin lỗi."

Ansel tập mãi thành quen, mấy cái quý tộc máu trong của Slytheirn, mặc kệ là người lớn hay trẻ nhỏ, biệt nữu đã là tính từ chung của bọn họ luôn rồi. Y quen lâu rồi, ai biểu ngày xưa bên cạnh y có một đại biệt nữu cộng thêm một tiểu biệt nữu làm chi. Hai người thậm chí còn so xem coi ai biệt nữu hơn, đúng ấu trĩ............

Bất quá, Ansel nằm dài ra bàn nhắm mắt lại, trong lòng ưu thương. Ấu trĩ thì sao chứ, y vẫn cứ muốn quay vê lúc đó, còn hơn là ở lại đây, một mình.

Lão sư................

Nhìn Ansle nằm dài ra bàn có vẻ như là ngủ rồi, Lucius liền lâm vào trầm tư, nếu nói bây giờ Ansel ngủ rồi thì có đánh chết cậu cũng không tin. Mấy cái giáo dục quý tộc lâu nay cậu học cũng không phải để trưng cho đẹp, sẽ không có ai mang yếu ớt của mình ra triển lãm cho người khác coi hết, huống hồ, người trước mặt bây giờ chỉ là một người xa lạ.

Bất quá, người này...........rốt cuộc là ai chứ, không phải em trai của cậu mà cậu càng không nhớ gia tộc mình có nhánh phụ?

HẾT CHƯƠNG 7