Chương 4: Gringotts

Quên đi, Ansel ngồi dậy, cau mày kéo kéo đồng phục vừa dài vừa rộng trên người. Đây là đồng phục y mặc khi y 16 tuổi, hiện tại y mới 9 tuổi, nếu có thể vừa thì........ hơi quái!

Niềm vui vì trọng sinh đã làm cho Ansel quên mất mình phải đi khảo sát tình huống của phù thuỷ 1000 năm sau, ngược lại, lại lăn lê bò toài ở trang viên của mình tận hai năm, đến khi nhận được thư thông báo nhập học của Hogwarts mới trì độn vỗ đầu.

Trước khi nhập học cần đếm Hẻm xéo mua dụng sụ học tập đi? Trài qua hơn 1000 năm, hẻm xéo chắc đã thay đổi rất lớn nhỉ? Muốn đến hẻm xéo phải có tiền mới mới được, mà rút tiền ở Gringotts chắc phải cần chìa khoá, chìa khoá lúc nào cũng là do lão sư bảo quản, hiện tại, chắc thầy ấy đã giao nó cho Edda rồi phải không?

"Edda!" Ansel dựa vào thành giường, kêu gia tinh của mình

"Tiểu chủ nhân!" Edda kích động xuất hiện trước mặt Ansel, giật giật lỗ tai to tướng của nó, "Tiểu chủ nhân gọi Edda, ngài có gì muốn phân phó sao?"

"Uhm........ ta có một cái chìa khoá ở Gringotts, lão sư chắc là giao cho ngươi bảo quản phải không." Tuy rằng y vẫn không thích gia tinh quá nhiệt tình như vậy, muốn dạy dỗ nó một chút, bất quá việc đó không phải là việc ngày một ngày hai có thể làm được.

"Đúng vậy, tiểu chủ nhân! Chìa khoá chủ nhân Slytherin giao cho Edda, Edda vẫn luôn mang nó theo bên người, Edda ngay lập tức lấy nó ra cho ngài!" Nói, Edda lấy từ trong người ra một cái chìa khóa tinh xảo, đưa cho Ansel, "Tiểu chủ nhân."

"Uhm." Ansel cầm chìa khóa, suy nghĩ một chút sau đó lại nói, "Lão sư, thầy ấy có nói gì nữa không?"

"Chủ nhân Slytherin có nói tiền bên trong không cho tiểu chủ nhân xài tuỳ ý." Nói xong, Edda bỗng nhiên đi qua đập đầu vô tường, "Đều là Edda sai, đều là Edda sai!"

Ansel bất đắc dĩ dỡ trán, y đến giờ vẫn chưa biết nó sai chỗ nào mà nó đã đi đập đầu vô tường rồi, "Được rồi, Edda, ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng, tiểu chủ nhân." Edda ngừng đập đầu vào tường, mắt to ngấn nước biến mất trước mặt Ansel.

Ansel thở dài nhìn chìa khoá trên tay mình, khoé miệng giật giật. Lão sư...... thật đúng là hiểu y thật. Ngày xưa cái chìa khoá này nằm trên tay lão sư là vì y căn bản không biết tiết kiệm. Hiện tại đã 1000 năm rồi mà vẫn còn dặn dò gia tinh nói câu này cho y nghe......Thật là, một chút cũng không tin y!!!

Bất quá, không tin cũng là có nguyên nhân............... dù sao y cũng là người có tiền án.........

Không cho xài thì liền không xài, đi dạo hẻm xéo một vòng trước, có lẽ sẽ không có gì y muốn mua đâu! Ansel nhét chìa khoá vô trong túi áo, trực tiếp độn thổ đến hẻm xéo.

Ai biết 1000 năm sau cửa vào hẻm xéo có biến mất đâu không chứ!!! ( anh đã ám ảnh vụ cái cửa vô nhà)

Bước vào hẻm xéo, Ansel đã thấy toà nhà cao ngất màu trắng bắt mắt nhất hẻm xéo ———- Ngân hàng phù thuỷ Gringotts.

Ansel sờ sờ cằm, việc đầu tiên cần làm khi đến hẻm xéo chắc chắn là phải đi may đồ cho vừa người rồi, sau đó cần đi mua một con gì đó có thể gửi thứ mà lâu lâu mới xài 1 lần —- thư. Mà muốn có mấy cái đó tất nhiên là phải có —— Galleons. ( tui thấy lão sư của anh nói đúng đấy, mới bước vào mấy phút là muốn mua đồ tào lao rồi)

Như vậy, trạm đầu tiên là —— Gringotts.

Ansel bước qua cánh cửa làm bằng đồng thau lấp la lấp lánh, trước cửa đứng hai bảo vệ cũng là yêu tinh mặc đồ đỏ nạm vàng. Nhìn Ansel bước vào liền khom lưng hành lễ với y.

Qua cửa đầu tiên, bên trong còn có một cái cửa nữa, bất quá nó có màu bạc, trên cửa còn có khắc mấy dòng

Hễ tham thì thâm.

Những ai hưởng mà không hiến,

Đến phiên thì trả gấp nhiều lần vay.

Vậy cho nên nếu khám phá được.

Dưới sàn, kho tàn không phải của mình.

Thì, quân trộm cắp, hãy coi chừng.

Cái mi lãnh đủ không phải kho tàng đâu.

Lãnh đủ? Nhìn cái hàng cuối cùng, Ansel lại kéo kéo tóc mình, mỉm cười nói: "Có lẽ bị rồng ăn luôn nhỉ, không biết, con rồng bây giờ với con rồng ngày xưa có giống nhau không?"

Đi qua cánh cửa màu bạc đó, Ansel từ từ đi vào con đường được lát cẩm thạch, bên trong ước chừng có khoảng trên dưới 100 yêu tinh khác nhau, có con đang kiểm tra sổ sách sau quầy, có con đang tính toán đơn vị tiền tệ để đổi, số còn lại kiểm tra đá quý bằng cái cặp mắt kính dày cui của chúng nó.

Ansel đi đến trước mặt một con yêu tinh đeo mắt kính đang cầm bút lông chim trong tay viết gì đó, y lấy chìa khoá trong tay ra, đặt trên bàn nói: "Lấy đồ."

Yêu tinh đó cầm chìa khoá lên, một tia kinh ngạc xẹt qua đáy mắt của nó nhưng rất nhanh liền biến mất, nó đặt chìa khoá lại trên bàn, kêu một con yêu tinh khác: "Sora!"

Yêu tinh được gọi đi đến, yêu tinh ghi sổ trên bàn nói với nó: "Sora, mang vị khách này đến hầm số 3."

"Hầm số 3?" Sora hơi kinh ngạc một chút khi nghe con số này, nhưng sau đó lại nói với Ansel: "Xin hãy đi theo tôi."

Lúc đầu, sắc mặt Ansel vẫn rất bình thường, nhưng nó chỉ bình thường cho đến khi y nhìn thấy cái xe tự vận hành nhỏ xíu, sắc mặt y nhanh chóng thay đổi, nói với Sora: "Ta có thể không ngồi được không."

Sora mỉm cười với Ansel, đang lúc y cảm thấy có chút hy vọng thì nó tạt một gáo nước lạnh vô mặt y: "Không thể, đây là lối đi duy nhất."

Ansel đột nhiên cảm giác được dạ dày mình hình như đang rất đau thì phải 1000 năm rồi, quái nào nó vẫn chỉ có một lối vào duy nhất chứ!!!

"Kia, cái đó có thể nào chạy chậm xíu được không?" Ansel mỉm cười, nội tâm nhỏ máu nói.

"Xin lỗi, chỉ có một tốc độ duy nhất, được rồi, lên xe đi." Sora dẫn đầu ngồi vào trong toa xe, quỷ dị cười nhìn Ansel...... nó đích xác là đang cười nhạo y.

Ansel cắn chặt răng đi đến, ngồi liền ngồi, có gì đặc biệt hơn người chứ! Cùng lắm thì, cùng lắm thì ói lên người nó là xong!!

Trải qua một quảng đường dài, xe rốt cuộc cũng đã dừng lại, Ansel trắng bệt leo xuống, thật may mắn trước khi đi y không ăn gì, nếu không chắc y ói ra hết rồi!

Sora lấy chìa khóa mở hầm bạc ra, Ansel nhìn thấy bên trong chồng chất tùm lum thứ, sắc mặt mới vui hơn một chút. Ansel đi vào, lấy một cái túi bỏ từng núi từng núi Galleons vào. Theo sau đó là một nụ cười cực kỳ âm trầm, nếu không đủ xài, liền đến trang viên lão sư cướp sạch, dù sao đồ của lão sư là của y, mà đồ của y hiển nhiên vẫn là đồ của y.

Lấy tiền xong, Sora đóng hầm bạc lại, đem chìa khóa trả cho Ansel, lại leo lên xe. Ansel lại trắng bệt leo vào phía sau, nhất định, y nhất định nếu không phải bí quá thì sống chết cũng không đến đây lấy tiền!!!

Không có tiền xài, cứ đến trang viên của lão sư cướp sạch!!!

Ansel vừa thề xong, xe liền ngừng lại. Ansel leo xuống, lảo đảo ra khỏi Gringotts, đỡ cái cây bên ngoài nôn khan.

Tuyệt đối, tuyệt đối không bước vào đây lần nào nữa, y đã chịu đủ cái xe ở đây rồi!!!

Chờ đến khi bớt khó chịu, Ansel liền đứng thẳng, xem xét bộ quần áo trên người, khoé miệng giật giật, thì ra...... y 11 tuổi lùn hơn khi y 16 nhiều như vậy!! Vậy thì, vẫn là đi may đồ trước đi.

Như vậy, uhm?

Ansel đi vài bước, liếc mắt liền thấy biển hiệu Trang phục cho mọi dịp của phu nhân Malkin.

HẾT CHƯƠNG 4