Chương 1: Kỳ hạn

“Thời gian bảy năm, nếu cậu hỏi tôi nên trả món nợ sinh mệnh như thế nào.”

“Cho dù không trả, anh cũng đã là người rộng lượng nhất mà tôi biết, Potter.”

******

7 giờ 50 tối.

Đèn thủy tinh hoa lệ chiếu sáng mỗi một góc hội trường yến tiệc của Bộ Pháp Thuật.

Viên pha lê được cắt gọt hoàn hảo chiết xạ lưu quang, chiếu đồ án ma pháp lên tấm thảm nhung thiên nga màu rượu đỏ treo trên tường; phượng hoàng với ngọn lửa, bảo kiếm chém mãng xà, ánh sáng sống động, mặt dây chuyền hình tia chớp treo trên chân đèn vàng chiếu rọi, ngoài vẻ lộng lẫy, tất cả đều nhấn mạnh chủ đề của bữa tiệc tối nay: Kỷ niệm 7 năm sau khi chiến tranh kết thúc.

Hội trường yến tiệc đã tụ tập rất nhiều phù thủy ăn mặc hoa mỹ.

Những vị khách nhâm nhi rượu sâm panh hay rượu vang đỏ đắt tiền trong những chiếc ly thủy tinh, không khỏi bất ngờ trước những món tráng miệng tinh tế và ngon miệng. Ngay cả khi không có tiếng cười lớn, những tiếng cười hòa cùng tiếng nhạc đang phát có thể truyền tải đầy đủ rằng thế giới phù thủy của Anh đã thực sự hồi phục sau sự suy sụp của chiến tranh.

Lúc này ở cửa yến hội xôn xao, hầu hết nhóm phù thủy hoặc cố tình hoặc vô tình đem tầm mắt nhìn về chỗ đó.

Vai chính quan trọng nhất của yến hội đêm nay còn chưa xuất hiện.

Harry Potter, vị cứu tinh đã chấm dứt sự bất tử của Chúa tể hắc ám Voldemort bảy năm trước, vẫn là anh hùng trong lòng mọi người bảy năm sau, một nhân vật chính đáng được mong đợi, cũng bởi vì anh vài tuần trước đạt được danh hiệu mới: đại đội trưởng Thần Sáng; làm nhóm phù thủy đối với tương lai tươi sáng và hòa bình, ký thác thêm nhiều tin tưởng và hy vọng.

Có vẻ như sau khi chúa cứu thế hoàn thành lời tiên tri vĩ đại về lòng dũng cảm và đức hy sinh, mọi người giống như cũ chờ đợi Potter vẫn luôn bảo trì mỹ đức này. Mặc dù sau đại chiến, cuộc sống cá nhân của Potter có sự thay đổi đáng kinh ngạc, nhưng thực tế là sau bảy năm kể từ cuộc chiến, Đấng Cứu Thế đã dành phần lớn thời gian của mình cho công việc Thần Sáng, điều này bình ổn rất tốt những nghi ngờ.

Quả nhiên, gần cửa truyền ra vỗ tay.

Đêm nay xứng đáng được như vậy, không nghi ngờ, chỉ có thể là chúa cứu thế.

******

Harry Potter đi vào hội trường, gần 25 tuổi, so với lúc đánh chết Chúa tể Hắc Ám, cao hơn, cũng trầm ổn hơn.

Tóc đen của anh vẫn rối như cũ, nhưng giữ được độ dài gọn gàng. Nước da rám nắng dường như không thể thay đổi của anh khiến anh so với đa số thuần huyết càng giống một người thuần huyết hơn.

Đôi mắt ngọc lục bảo kỳ lạ nhất, không còn ẩn sau cặp kính cận vụng về, tương xứng với ngũ quan sâu sắc, thoạt nhìn càng kiên định và ít do dự hơn. Sau chiến tranh mấy năm, công việc Thần Sáng đủ để biến một cậu bé hoàn toàn lột xác thành nam nhân.

Potter đêm nay vẫn giống bình thường, trên người mặc đồng phục công tác; áo choàng Thần Sáng thiết kế ngắn gọn và giày bó, màu đen và màu đỏ. Lần nọ trong phỏng vấn, anh từng đề cập đây là lựa chọn ăn mặc mà anh yêu nhất, giảm bớt tiêu phí, có thể tùy thời trở lại cương vị công tác. Mà lấy tài lực Potter đang có, hiển nhiên ý sau mới là lý do thật.

Trong tiếng vỗ tay, Potter nện bước ổn định mà vào bàn, hơi hơi giơ tay phải lên nhìn chung quanh thăm hỏi, sự né tránh và thiếu tự nhiên thời niên thiếu đã rút đi. Mà đi theo sau Potter, là hai vị anh hùng chiến tranh khác, Ron Weasley cùng Hermione Granger. Từ bốn năm trước sau khi bọn họ trở thành vợ chồng, luôn tay kéo tay, cùng chúa cứu thế xuất hiện ở đa số trường hợp yêu cầu bọn họ tham dự.

Nhưng mà lần này ngoài ba người, còn nhiều thêm một người mấy tháng gần đây thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh ba người, Ginny Weasley. Hôm nay cô ấy mặc lễ phục đỏ rực với dây đai màu đen, lớp vải nhung thiên nga ôm sát tôn lên vẻ đẹp trưởng thành của cô ấy, nhưng khiến người ta chú ý, đó là cách phối màu có vẻ vi diệu mà phù hợp với màu sắc trên người Potter.

Đợi đến khi Potter đến bên Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật đương nhiệm Kingsley Shacklebolt, sau khi nhận được cái ôm nhiệt tình, yến hội đêm nay rốt cuộc có thể chính thức bắt đầu.

******

Sau khi trao đổi thông tin với các thành viên của Hội Phượng hoàng và các bạn học cũ, Harry và Shacklebolt tìm được một góc an tĩnh không bị quấy rầy.

“Nghe nói gia tộc Fraser gần đây tạo cho cháu không ít áp lực.” Shacklebolt nhấp miệng champagne, nhìn xung quanh.

Harry nhìn hai vị bạn tốt khiêu vũ ở sân nhảy, không chút để ý “Vậy cũng không thay đổi cái gì, người ở Sở Bí ẩn đã xác định rằng chiếc kẹp của bọn họ có dấu vết của câu thần chú 『kia』.”

Shacklebolt thu tầm mắt về, “Đó có phải là một cuộc khám xét hợp pháp không? Ta phải nhắc nhở, gần đây phía hội nghị luôn nhìn chằm chằm.”

“Đương nhiên là hợp pháp, chỉ là một lần kiểm tra nghiệp vụ bình thường." Harry uống một ngụm rượu vang đỏ, “Chẳng qua tay Thần Sáng mới phụ trách bởi vì khẩn trương, dùng sai ma chú, phải kiểm tra thêm một số thủ tục.” anh nhún nhún vai, “Đây là một lỗi thủ tục phổ biến.”

Shacklebolt nhịn xuống một hơi thở dài, “Nhưng nếu cháu thật sự muốn tra được cái gì, vậy một chút tỳ vết đều không thể để lại. Bọn họ rất đoàn kết, hội nghị cùng □□ dường như có liên hệ, thậm chí có liên quan đến cả Malfoy.” một câu cuối cùng, thanh âm nhẹ đến mức không cẩn thận thì sẽ không nghe thấy.

Harry cho Shacklebolt một ánh mắt, “Cháu không cho rằng cháu cần thêm nhắc nhở, tuy nhiên vẫn phải cảm ơn.”

Shacklebolt cười khổ, “Tha thứ ta nói lỡ lời, chẳng qua gần đây biểu hiện của một ít thuần huyết có vẻ không hề thông minh.”

Harry cười lắc đầu, không phải là anh phủ nhận điều này, chỉ là không muốn bình luận, cũng đem ly rượu vang đỏ còn một phần tư trong tay ngửa đầu uống. Lấy tiêu chuẩn của người nào đó mà nói, đây hoàn toàn là loại thô tục trâu uống nước, bên cạnh đó, mục tiêu bọn họ vừa mới đàm luận, Fraser, giám đốc quản lý xưởng ma dược, đang đi về phía họ.

“Potter tiên sinh, thật vui vì lại lần nữa nhìn thấy ngài, buổi chiều Thần Sáng thật là vất vả.” Phù thủy tóc nâu ục ịch, gần 60 tuổi bưng ly rượu lại đây chào hỏi, trên mặt tươi cười nhiệt tình, đôi mắt híp lại thành một đường mỏng.

Harry đứng thẳng người, tiếp nhận tay phải của đối phương, có lực mà nắm chặt.

“Fraser tiên sinh, tôi cũng cảm kích ngài buổi chiều phối hợp. Chúng tôi cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể trách quy định kiểm tra rườm rà. Theo tôi thấy, với tư cách là nhà cung cấp thuốc lớn nhất cho St. Mungo, gia tộc Fraser nên sớm được liệt vào danh sách vinh dự, miễn trừ ít phiền toái mới đúng.”

Phù thủy béo cười ha hả mà xua tay, “Ai mà không biết bất luận cái tư tình gì ở trước mặt Potter tiên sinh, đều không đáng giá nhắc tới. Hơn nữa, có thể để Potter tiên sinh tự mình xuất đội kiểm tra, đối với danh dự gia tộc Fraser chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.” hắn hơi dừng lại, “Tôi tin vị tiên sinh ở bên ngài cũng được lợi rất nhiều, dù sao cậu ta cũng là một trong những nhà cung ứng nguyên liệu của chúng tôi.”

Harry giống phù thủy béo sang sảng mà cười vài tiếng, “Cậu ấy cực kỳ cảm kích gia tộc Fraser hợp tác, cũng mong có thể tiếp tục lâu dài. Vì cậu ấy kỳ vọng, tôi tất nhiên cẩn thận giữ gìn danh dự gia tộc Fraser, đặc biệt bác bỏ những lời đồn chế tạo cấm dược.”

“Đúng thế.” phù thủy béo liên tiếp gật đầu, nhưng độ cong khóe miệng đã có chút không được tự nhiên, “Chỉ là không biết báo cáo kiểm tra buổi chiều khi nào có thể công bố? Cho dù là kiểm tra định kỳ là nhiệm vụ của ngài Potter, nhưng không thể không nói, vì sự cố nhỏ lúc chiều, khiến cho rất nhiều khách hàng của chúng tôi nghi ngờ.”

“Tôi có thể bảo đảm, một báo cáo đủ điều kiện sẽ xuất hiện trên bàn của ngài vào ngày mai.” Harry dừng lại, vui sướиɠ mà bổ sung, “Có liên quan đến phương diện vệ sinh.”

Phù thủy béo mới lộ ra nụ cười lập tức cứng đờ, “... Vậy thật là khiến tôi cảm kích, mà đây là cái báo cáo duy nhất có thể chờ mong?”

“Phần còn lại tôi chưa nhận được các báo cáo liên quan, tất nhiên không thể tùy ý hứa hẹn.” Harry tiếc nuối mà lắc đầu.

Phù thủy béo hít một hơi, “Như vậy tôi cũng không chiếm nhiều thời gian quý giá của Potter tiên sinh nữa, chú họ đang chờ tôi. Ngài biết đấy, ông ấy luôn đặc biệt quan tâm người nhà.”

“Thật khiến người hâm mộ, hãy thay tôi hỏi thăm nghị viên Wright một tiếng.” Harry như khiêu chiến mà nhếch miệng, “Lấy tần suất thư từ qua lại gần đây giữa chúng tôi, giữa chúng tôi có thể coi là bằng hữu có thể『nói giỡn』 với nhau.”

Phù thủy béo sắc mặt lại khó coi, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.

Nhìn đến đây Shacklebolt rốt cuộc thở dài, “Ta thật không biết nên nói cháu bình tĩnh hay bốc đồng nữa.” thấy Harry nhướng mày, Shacklebolt lắc đầu, “Ta chỉ có thể tận lực giúp cháu đè nặng bên kia, chính cháu càng cẩn thận một chút, đừng lại làm những động tác nhỏ.”

Harry cười ấm áp, “Cảm ơn, có người nhắc nhở quá cháu, bím tóc nên có nhiều một chút, sẽ không bị tìm ra bím tóc thật sự gắn với đầu.”

Shacklebolt mắt trợn trắng, lại muốn bình luận vài câu, nhưng khóe mắt thoáng nhìn một thân ảnh đỏ như lửa tới gần, bát quái mà nói, “Ngoài công việc bên ngoài, Harry, nhưng lời hoa mỹ kia ta cũng không phản đối, cháu nên sống cho tốt.”

Harry biểu tình trống rỗng đáp lễ, Shacklebolt xoa bóp bả vai Harry, tiếp theo đem cái góc bọn họ độc chiếm nhường cho một đôi bích nhân vốn nên có được hôn nhân hoàn mỹ.

“Công tác hoàn thành xong rồi sao, Harry?” Ginny mang ý cười, bước nhẹ nhàng mà nhích lại gần. Làn váy lay động ở phía sau cô lăn ra đường cong xinh đẹp, ma pháp làm không ai có thể giẫm lên chiếc váy dài của nữ phù thủy.

Harry kéo con gia tinh sang một bên, đem ly không đổi thành một ly nước trái cây. “Trong trường hợp này, sẽ không bị mắng mỏ nhiều.”

“Em mỗi ngày nghe Mione oán giận, chị ấy nói có thể thu được một chồng thư đen về anh mỗi ngày.” Ginny ha ha mà cười, nhưng điều đó không ngăn cản được ái mộ cùng chờ mong thấp thoáng trong mắt; giống như trước đại chiến vậy.

Đôi mắt của Harry lướt qua khuôn mặt của Ginny, nhún vai, bắt đầu di chuyển chân về phía ghế sofa. “Điều này nhắc nhở anh nên phải hòa vào đám đông trước khi cậu ấy ngừng nhảy. Ở một mình quá nguy hiểm.”

Ginny ở trên mặt vẫn tươi cười, nhưng ánh mắt ban đầu sáng ngời lại ảm đạm đi không ít, bởi vì Harry có vẻ không quá nguyện ý ở cùng một chỗ với cô. Cô nhịn không được nhớ mong trong lòng, mở miệng hỏi, “Nhưng sắp tháng 5, không phải sao? Harry, kỳ hạn sắp tới tới rồi.”

Harry dừng lại, quay đầu, “Kỳ hạn?”

Harry đột nhiên có chút nghiêm túc làm Ginny cắn cắn môi, tập trung dũng khí sau đó mới nói, “Ron đem tất cả nói cho em,... Bảy năm trước, có liên quan đến kỳ hạn mà Malfoy phu nhân đưa ra cho anh ...”

Harry biểu tình nhìn không ra hỉ nộ, thanh âm nhẹ nhàng.

“Anh cho rằng đấy là bí mật, ngoại trừ Ron và Mione.”

“Xin đừng trách Ron, là em ép anh ấy, chỉ là vài tháng gần đây thôi.” gương mặt Ginny bởi vì xấu hổ mà hồng lên, cô thấp giọng nôn nóng mà nói, “Chỉ là Harry... Anh không cần phải giấu giếm những cái đó, bất luận bao lâu, nếu anh cho rằng đó là cần thiết, em tất nhiên nguyện ý...”

Harry lại không chú ý Ginny bởi vì e lệ mà gián đoạn câu nói, tầm mắt của anh dời về phía bạn tốt tóc đỏ trên sân nhảy. Lúc này Ron dường như phát hiện điều gì, cũng chuyển tầm mắt nhìn đến, tiếp theo sắc mặt cậu ta sáng ngời, tựa hồ thấy Ginny cùng một chỗ nói chuyện với Harry, so với cánh tay vợ càng làm cậu ta vui vẻ hơn.

Harry khóe mắt hơi hơi co rụt lại, nhớ lại gần đây mỗi lần chạm mặt Ron luôn nhắc tới đề tài này, từ sâu trong lòng đột nhiên trào ra cảm giác không kiên nhẫn.

Rất nhiều năm trước, Harry cực kỳ chán ghét bị bắt phải hoàn thành chuyện gì đó; cho dù chuyện đó chính xác hay không, đều thường làm anh bực bội và lo âu. Anh đã cố gắng chịu đựng tiên đoán kia, gần đây, loại cảm giác này không ngờ lại trở lại.

Rốt cuộc, vấn đề ai ngủ bên cạnh mình này, xem ra là do người khác quyết định?

Harry âm thầm hít một hơi, một lần nữa nhắc nhở đây chỉ là ý tốt của bạn tốt, nhưng sắc mặt vẫn không thể hòa hoãn.

“Anh biết mọi người đều rất lo lắng. Nhưng anh rất tốt, vô cùng tốt.”

“Nếu em có thể đừng tiếp tục cung cấp kiến nghị về hôn nhân của anh, Ginny, anh sẽ cực kỳ cảm kích.”