Chương 46: Chiếm luôn nhà anh

Chương 46: Chiếm luôn nhà anh

Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Happy Birthday! Severus Snape, I Love You forever...(^3^) )

_______

Đường Bàn Xoay nằm trong khu dân nghèo ở Luân Đôn, năm đó Tobias Snape làm ăn thất bại, bọn họ chuyển vào ở chỗ này đến bây giờ.

Snape cũng không thích chỗ này, trong ấn tượng thời thơ ấu của anh trong căn phòng này chỉ toàn là tiếng cha say rượu đánh chửi ầm ĩ cùng với tiếng khóc của mẹ, nếu không phải là Hogwarts nghĩ hè không cho ở lại, thì anh cũng lười trở về.

Đây không phải là lần đầu tiên Harry đến đường Bàn Xoay, lần đó sinh nhật Snape đối phương đã mang cậu đến chỗ này, nhưng lần đó cậu say quá nhanh, hôm sau cũng vội vàng mà đi, cho nên cậu không có quan sát nơi trưởng thành của ngươi yêu mình.

Nhà có hai tầng và một tầng hầm, không lớn không nhỏ, rất thích hợp cho một gia đình sinh hoạt, tuy bên ngoài nhìn có chút cũ nát, như bên trong được Snape trang trí rất sạch sẽ thoải mái.

Snape dẫn cậu đi xem phòng ngủ, Harry nhìn thấy bên trong có một cái giường nhỏ liền bất mãn____ nơi này không phải là chỗ cậu ngủ lần trước.

"Em không muốn ở chỗ này." Harry liều mạng lắc đầu.

"Giường quá nhỏ."

Snape nhướng mày.

"Như vậy xin mời cứu thế chủ vĩ đại trở về số 4 đường Privet, nơi đó có chỗ ngủ càng sa hoa thích hợp hơn với cậu."

Harry ủy khuất mà nhìn anh.

"Rõ ràng lần trước em ngủ không phải chỗ này."

Snape: "..." Lần trước là anh không ngờ được là Harry sẽ uống say, vốn định uống rượu xong liền trở về Hogwarts, cho nên cái gì cũng không có chuẩn bị, nên mới để tiểu hỗn đản này ngủ ở phòng ngủ của anh.

"Sev..." Harry điềm đạm đáng yêu mà nhìn Snape.

"Em sợ ngủ một mình..."

Snape trừng cậu một cái tóe lửa, tiểu hỗn đản này ngủ một mình trong ký túc xá một năm, bây giờ còn dám nói với anh là sợ hãi?

Harry vờ như không thấy anh tức giận, tiếp tục không sợ chết mà làm ầm ĩ.

"Em buổi tối vẫn thường xuyên thấy ác mộng, Sirius ngã vào màng che, anh bị Nagini..."

"Được rồi, được rồi." Snape sợ nhất là tiểu hỗn đản đề cập đến chuyện trước kia, đó là những hồi ức đáng sợ của cả hai người, ai đều không muốn nhắc lại.

"Em thắng, tiểu hỗn đản, đi theo ta."

Đạt được mục đích, Harry đi phía sau lưng anh cười đến vô cùng đáng khinh.

Phòng ngủ của Snape có một cái giường rất lớn, chăn, ga giường đều làm từ vải dệt tơ tằm, nhìn thôi đã thấy cực kỳ thoải mái. Harry lặp tức bay lên lăn một vòng.

Snape một tay xách cậu xuống.

"Trước tiên thu dọn đồ đạc, đem quần áo bỏ vào tủ đồ, sau đó đến thư phòng cất sách, buổi chiều chúng ta ra ngoài mua một ít đồ dùng sinh hoạt, nếu ta nhớ không lầm, cứu thế chủ các hạ hứa là sẽ làm hết tất cả việc nhà."

Harry ngại ngùng mà le lưỡi, đem quần áo bỏ vào tủ, liền đem theo sách cùng bài tập hè vào thư phòng của Snape.

A...Vừa tiến vào thư phòng, Harry liền ngốc, thư phòng của giáo sư thật là nhiều sách a. Harry ngước mặt lên nhìn kệ sách cao hơn cậu N lần, cảm thấy cổ đều đau.

Snape đứng ở cửa thư phòng nhìn cậu.

"Nghĩ hè cũng phải hảo hảo mà học tập." Anh cười như không cười nói.

Harry quay đầu nhìn anh, một bộ dáng khóc không ra nước mắt, lão dơi già không phải là muốn cậu học một đống tri thức độc dược đi?

Snape nhìn ra ý nghĩ của cậu, đồng ý mà gật đầu một cái. Vô nghĩa, đến nhà anh đều bị tiểu cự quái này chiếm rồi, chính mình đương nhiên là phải chỉnh đốn một phen, nếu cứ như vậy mà tha cho cậu thì thật là đáng tiếc.

Harry: "..."

Chờ cậu dọn dẹp xong thì đã sắp đến buổi trưa. Snape nhìn thời gian quyết định dẫn Harry đi hẻm xéo kiếm ăn.

Hoàn hảo, hôm nay vừa bắt đầu ngày nghỉ nên các học sinh đều ở nhà, khoảng thời gian này hẻm Xéo cũng không nhiều người lắm, nếu không Snape xuất hiện ở chỗ này, nhất định sẽ làm nhóm tiểu động vật Hogwarts khủng hoảng.

Phàm là việc thì luôn có ngoại lệ. Hai người đi tới một nhà hàng, xung quanh tỏa ra mùi thức ăn thơm nồng, làm Harry không kìm lòng nổi mà nuốt nước miếng, nhưng mà không đợi cậu mở miệng, thì có một học sinh Hufflepuff năm thứ sáu đang làm thêm trong hè phát ra tiếng kêu thảm thiết.

"S...Giáo sư Snape?" (/ToT)/~~~ bản thân mình có bao nhiêu đáng thương a, buổi sáng mới được nghỉ, vừa rời khỏi trường học đến nhà hàng thay đồng phục chưa đến một tiếng, liền lần nữa nhìn thấy giáo sư độc dược khủng bố nhất Hogwarts.

Snape nhướng mày, dùng biểu tình âm lãnh hù chết nhóm tiểu động vật, mà trào phúng nói.

"Wolf tiên sinh, rất may cho ngươi là hiện tại đã nghỉ hè, nếu không bởi vì ngươi tự tiện đổi tên giáo sư mà Hufflepuff sẽ bị trừ 20 điểm, mặc khác, thành tích độc dược lần này..."

Wolf quay đầu bỏ chạy, chạy đến chỗ ông chủ để ông tự mình điểm thực đơn cho giáo sư.

Chủ nhà hàng là một trung niên hơn ba mươi tuổi, vừa nghe có cứu thế chủ cùng giáo sư Snape đến, lập tức đi qua chào hỏi. Không nói đến mị lực của Cứu thế chủ, thì con trai ông vẫn còn phải lăn lộn mà sống trên tay của giáo sư Snape đó.

Snape vẫn một bộ dáng lạnh băng như cũ, miễn cưỡng mà gật đầu. Anh đem thực đơn đến trước mặt Harry hỏi.

"Muốn ăn cái gì?"

Ông chủ mặt mài hớn hở chuyển sang nhìn Harry.

"Ngài Potter, hôm ngay ngài ghé đây thật vinh hạnh cho kẻ hèn này, nếu có yêu cầu gì, cứ nói cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng phục vụ ngài thật chu đáo."

Harry dùng sức mà ngửi mùi hương thức ăn bay ra, sau đó nói với ông chủ.

"Liền lấy đồ ăn hiện tại đang làm đi."

"Tốt." Chủ nhà hàng gật đầu.

"Đây là thịt bò nướng tiêu đen, ngài muốn mấy phần chính?"

Harry nghĩ nghĩ.

"Năm phần."

Snape nhíu mày, cũng không thèm nhìn thực đơn nói.

"Giống vậy, hai phần chính."

"Lão dơi già, rõ ràng nên ăn đồ sống." Harry dùng âm thanh nhỏ nhất mà nói.

Snape không nghe thấy.

"Cái gì?"

Đương nhiên Harry không dám nhắc lại lần nữa, cậu tiếp tục nhìn ông chủ nói.

"Lại thêm một phần khoai tây hầm, một phần súp rau củ, một phần kem ly hương thảo."

"Không được phép ăn kem sau khi vừa mới dùng bữa." Snape âm trầm mà bác bỏ.

"Chính là, em muốn ăn." Harry vẻ mặt ngây thơ nói với chủ nhà hàng.

"Lấy cho ta một phần."

Chủ nhà hàng do dự.

"Chuyện này..." tuy rằng ông rất muốn thỏa mãn yêu cầu của cứu thế chủ, nhưng mà giáo sư Snape...

Quả nhiên Snape giả cười hướng về lão bản nói.

" Nếu ta nhớ không lầm, thì con trai ông đang là học sinh năm thứ năm Gryffindor..."

Chủ nhà hàng liền vô cùng chân thành mà nói với cứu thế chủ.

"Mùa hè rất nóng, ăn kem ly không tốt cho cơ thể."

Harry: "..."

Bởi vì cứu thế chủ tự mình quang lâm, nên mỗi phần đồ ăn nhà hàng đều thêm nhiều hơn bình thường, chờ ăn xong, Harry đã sắp no chết. Snape tính toán sau khi ăn xong hai người họ liền đi mua đồ dùng, nhìn thấy bộ dáng nửa sống nửa chết của Harry, anh chỉ có thể mang cậu về đường Bàn Xoay uống độc dược tiêu hóa.

Bị Harry làm ầm ĩ một trận, bọn họ cũng không muốn về Hẻm Xéo, mang theo Harry đi Hẻm Xéo thật sự dễ bị người nhận ra nên rất phiền toái, hai người liền thương lượng, quyết định đi siêu thị Muggle mua đồ.

Cha của Snape là Muggle, trước khi anh vào học ở Hogwarts thì vẫn luôn sinh hoạt tại Muggle giới, cho nên đối với chỗ đó rất quen thuộc, vì vậy anh từ trong nhà lấy ra một ít bảng Anh, liền dẫn theo Harry đi trung tâm thành phố Luân Đôn.

Danh khí cứu thế chủ chỉ giới hạn tại giới phù thủy, tại Muggle không có ai nhận thấy vết sẹo kỳ dị của cậu, cho nên cậu rất an tâm mà đi siêu thị cùng với Snape.

Hai người mua chút nguyên liệu đủ ăn một đoạn thời gian, Harry lại muốn mua đồ ăn vặt, từ khi thành niên Snape đã không trở về Muggle giới, tự nhiên không biết được khoai tây chiên, bắp rang là cái đồ chơi gì, nên không cho cậu mua.

Hai người bọn họ liền cãi nhau. Đến khi trở lại đường Bàn Xoay thì đã 10 giờ, hai người tay đều cầm một đống đồ vật, trừ bỏ đồ ăn, còn có vài bộ quần áo Muggle, nghĩ hè này Harry còn phải đi tìm trang viên Potter, nếu may mắn tìm được sớm thì bọn họ có thể ghé nhà Gaunts lấy nhẫn phục sinh, tính tới tính lui bọn họ sẽ không ít lần phải giao tiếp với Muggle.

Ai, Harry buông đồ vật trong tay xuống nghĩ, không biết bao giờ Slytherin các hạ sẽ đến tìm bọn họ.