Chương 39: Tiểu hỗn đản say rượu
Edit: Cung Nguyệt Ngư
Hôm nay Snape có tiết độc dược của Slytherin cùng Gryffindor năm thứ tư, phải lên lớp đến gần bữa tối. Một cái Gryffindor ngu ngốc lại tạc vạc, làm độc dược loạn thất bát tao bắn lên người anh, cũng may là không có bị thương. Gào thét mà trừ Gryffindor 20 điểm, anh quyết định về hầm tắm rửa xong mới ăn tối.
Vừa bước vào hầm, cái mũi to của anh liền ngửi được một mùi vị kỳ quái, hỗn hợp giữa rượu và socola, anh đưa mắt về phía bàn làm việc, quả nhiên, trên bàn có một cái bánh ngọt lớn.
Anh liếc nhìn về phía lịch, là ngày 9 tháng 1.
Lật hết cả Hogwarts này lên thì chỉ có mỗi tiểu cự quái mắt xanh kia là nhớ rõ sinh nhật anh.
Khóe miệng Snape khẽ nhếch lên, mang tâm tình tốt mà mở hộp, không ngoài dự kiến của anh, xuất hiện dòng chữ xiêu vẹo của cứu thế chủ: Happy Birthday.
Anh bước vào phòng tắm, một bên suy nghĩ có nên gọi Harry đến đây cùng ăn hay không, lúc này không giống với kỳ nghĩ, rất nhiều chuyện thật không thuận tiện, nhưng anh lại không nhẫn tâm để Harry một mình, suy nghĩ thật lâu, anh rốt cuộc cũng có biện pháp.
Triệu hồi thần hộ mệnh mang hình dáng hồ ly kia ra, bảo nó đi gọi Harry đến hầm, động tác của Harry cũng rất nhanh, vài giây sau liền độn thổ đến hầm.
"Làm sao vậy Sev?"
Cậu vừa hết tiết học, mới vừa đem sách vở về phòng ngủ, còn chưa kịp đến sảnh đường ăn cơm, thì đã bị Snape gọi đến.
"Em làm?" Snape chỉ vào bánh ngọt hỏi.
Tuy vẫn là gương mặt nghiêm khắc đó, nhưng Harry có thể nhìn ra tâm trạng của anh rất tốt.
"Vâng."
"Theo ta đi một nơi." Snape cầm theo bánh ngọt, dùng mạng Floo.
"Đường bàn xoay."
Harry đi theo sau anh, ném một nắm bột Floo.
Đường bàn xoay là nhà riêng của Snape. Từ lúc anh sinh ra là đã ở chỗ này, sau này cha mẹ anh đều mất, nơi này đối với anh không phải là nhà, mà chỉ là một chỗ nghĩ tạm, phần lớn thời gian anh đều ở Hogwarts.
Căn phòng này có cảm giác lạnh lẽo, tuy rằng sạch sẽ nhưng rõ ràng là một bộ dạng không có người ở thường xuyên.
"Ngồi đi." Snape bảo Harry ngồi lên ghế sa lông, sau đó quơ đũa phép đốt lò sưởi lên.
"Ta đi lấy chút rượu."
Harry lộ tám chiếc răng ra báo cho đối phương biết tâm tình của mình. Snape hừ lạnh một tiếng, rồi đi vào hầm cất giữ.
Rượu của Snape đương nhiên là rượu ngon, Harry thấy đối phương lấy hai ly rượu, thì từ lộ tám cái răng thành lộ mười sáu cái răng.
Snape hung hăng trừng mắt nhìn cậu nói.
"Tiểu hỗn đản, nếu em dám uống rượu đến..."
Harry dán qua lấy lòng nói.
"Sẽ không sẽ không, anh yên tâm."
Nghĩ lại thì tiểu cự quái này cũng đã trưởng thành, tuy rằng thân thể chỉ có 12 tuổi, nhưng tâm trí hẳn là đã thành thục, Snape yên tâm mà rót rượu cho cậu.
Hai người vừa ăn bánh vừa uống rượu, bầu không khí tốt đến rối tinh rối mù, Harry lầm đầu tiên ý thức được, Snape là một người rất bác học đầy tri thức, bất luận là nghệ thuật hắc ám, hay độc dược anh đều nghiên cứu rất sâu. Đời trước thành kiến giữa hai người bọn họ rất sâu, hiểu lầm cũng sâu, bọn họ chưa bao giờ nhìn nhận rõ đối phương, hiện tại có không khí như vậy, bọn họ đều đấm chìm trong cảm giác hạnh phúc nồng đậm. Cảm giác có thể bắt đầu lại một lần nữa, thật sự quá tốt.
Nhưng nói là vì vui chẳng bằng nói là gan mập.
Uống xong ly rượu thứ nhất, cả người Harry đều cảm thấy ấm áp, ly thứ hai bắt đầu thấy chóng mặt, ly thứ ba...Ánh mắt cậu bắt đầu mất tiêu cự.
Snape nhìn vẻ mặt của cậu trong lòng dâng lên một dự cảm không hay.
"Giáo sư..." Harry nhào vào trong ngực Snape mà cười thực ngây ngô.
Snape: "..." Anh quả nhiên đã coi thường xú tiểu tử này rồi, cự quái chính là cự quái, làm thế nào cũng không có đầu óc!
Snape đỡ lấy cái tiểu hỗn đản đã bắt đầu lắc lư này, bắt đầu hối hận vì đêm nay đã mang cứu thế chủ vào trong nhà của mình.
Khách quan mà nói, thì tính tình khi say rượu của cứu thế chủ quả thật không tốt. Cậu gắt gao mà ôm chặt Snape, nói thế nào cũng không chịu buông ra.
"Không buông." Âm thanh của Harry mang theo khóc nức nở.
"Buông ra anh liền sẽ không cần em, mà sẽ đi tìm gã mặt rắn kia." Từ cười đến khóc, đối với Harry say rượu mà nói chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Snape: "..." Anh xin thề, từ sau khi Lily chết, lần nào đi tìm chúa tể hắc ám cũng không phải do anh tự nguyện!
Snape kiên nhẫn mà hống cậu.
"Ta không có đi tìm gã, ta chỉ cần em."
"Gạt người." Trong ánh mắt ngọc lục bảo của Harry tràn ngập sự lên lên án.
"Người anh cần chính là mẹ em!"
Snape: "..." Nếu anh còn thích Lily, thì đã không trọng sinh vào trước khi Harry khai giảng.
Anh tiếp tục hống.
"Không, Ta thích chính là em." May mắn Harry say rượu, nếu lúc này Harry còn tỉnh táo có chết hắn cũng sẽ không nói những lời này.
"Thật sao?" Harry khó có thể tin hỏi.
"Thích em thì sao lúc đó anh lại chết?"
Snape: "..." Không có chuyện gì ai lại muốn chết!
"Anh còn cả ngày hung dữ với em." Nước mắt ấm áp của Harry thấm vào áo choàng của Snape.
"Suốt ngày tìm em gây phiền toái."
Snape: "..."
"Từ khi mới khai giảng năm nhất, anh liền gây khó dễ em." Harry khóc lóc kể lể.
"Làm sao em biết được lấy bột của rễ thủy tiên với ngải thảo sẽ ra thuốc gì chứ? Còn có cây bả sói với cây mũ thầy tu là thứ loạn thất bát tao gì vậy ?"
Snape: "..." Như thế nào còn bâng khuâng chuyện này vậy?
"Năm thứ hai em cùng Ron không phải cố ý muốn ngồi xe bay đến trường học, vì cái gì anh lại muốn đuổi học em?"
Snape: "..." Còn không phải là vì anh lo lắng cậu gặp nguy hiểm.
"Năm thứ ba rõ ràng biết Remus là người sói, vì sao anh lại còn đứng trước em, Ron với Hermione !"
Snape: "..." Anh chỉ là không muốn cậu chết một cách dễ dàng như vậy, ai biết tiểu cự quái này lại mạng lớn như vậy a!
"Năm thứ tư, rõ ràng là em không có muốn tham gia cuộc thi tam pháp thuật, là tiểu Barty Crouch bỏ tên em vào, vì cái gì anh lại cứ châm chọc em chứ?"
Snape: "..." Là bởi vì thói quen châm chọc nhiều năm rồi có được không?
"Năm thứ năm, học bế quan bí thuật, từ đầu đến cuối anh đều luôn hung dữ với em, suốt ngay bảo em làm rỗng đầu óc, nhưng anh chưa bao giờ nói với em cách làm rỗng đầu óc! Làm không được anh liền mắng em, em cũng rất đau lòng anh có biết không hả?"
Snape đột nhiên cảm thấy nghe cái tiểu hỗn đản này kể lể hoàn toàn là tự ngược mình, nhưng mấu chốt là anh nghe đến bây giờ cũng không có bảo cậu ngừng lại!
"Năm thứ sáu, em cũng không biết sách độc dược "Hoàng tử lai" là của anh a, nếu anh không viết ma pháp hắc ám lên đó thì làm sao em lại ném chú ngữ đó vào Draco chứ!"
Snape cũng không nói gì, an an tĩnh tĩnh mà nghe tiểu hỗn đản này oán giận.
"Cuối cùng, vì sao anh lại gϊếŧ Dumbledore chứ, anh có biết lúc đó em rất đau lòng hay không? Remus cùng hội phượng hoàng đều rất tin tưởng anh, nhưng mà anh lại gϊếŧ hiệu trưởng?"
Snape: "..." Anh cũng không muốn làm như vậy có được không?
"Anh muốn em hiểu lầm, hiểu lầm một cách triệt để, vì sao đến cuối cùng lại đem ký ức của anh cho em?" Harry hít một hơi, tiếp tục khóc.
"Anh có biết, khi biết được hết thảy mọi chuyện em đã đau thế nào không? Mỗi ngày mỗi đêm em đều mơ thấy cảnh tượng anh bị Nagini cắn chết, em hận chính bản thân mình sao không hiểu được anh sớm hơn!"
Tiếng khóc của Harry quanh quẩn tại đường bàn xoay, nghe có chút dọa người.
"Em chịu không nổi, mọi người đều chết anh, Remus, Sirius, Moody,... Đến Hedwig cũng vì em mà chết, chỉ một mình em còn sống, rõ ràng em mới là người nên chết, lúc Voldemort bắn về phía em lời nguyền chết chóc, trong nháy mắt đó em cho là mình đã có thể giải thoát, nhưng tại sao em đều không chết!"
Snape gắt gao ôm chặt cậu, muốn cho cậu một chút an ủi. Harry vẫn luôn nức nở trong ngực anh.
"Sau khi trở về, em sợ anh lại ghét em, nên đã yêu cầu nón phân loại phân em vào Slytherin. Nhưng qua một thời gian, em lại phát hiện, em yêu anh, hơn nữa còn đã yêu từ rất lâu rồi..."
Mặt Harry đỏ ửng, không biết là vì rượu hay là vì nguyên nhân khác.
"Rõ ràng chúng ta là kẻ địch bảy năm, nhưng bây giờ nghĩ lại, trong những năm đó, cho dù là ánh mắt cừu hận lẫn nhau đều làm em cảm thấy hạnh phúc..."
Snape nghe không nổi nữa, tiểu cự quái này rõ ràng không biết chính mình đang làm gì, nếu muốn tỏ tình cũng cần phải đợi lúc tỉnh táo không được sao?
Đầu anh đau đến rối tinh rối mù, liền ôm lấy Harry mang vào phòng ngủ của mình, trở về Hogwarts cái gì, vẫn là sáng mai rồi nói sau.
Harry say đến bất tỉnh nhân sự, bởi vậy cũng không có nhìn thấy, trong quá trình cậu thổ lộ, hai má của Snape vẫn luôn hơi hơi phiếm hồng.
Không thể không thừa nhận, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh, thu được món quà sinh nhật tốt nhất.