Chương 27: Nghi thức thừa kế
Edit: Cung Nguyệt Ngư
Ngư Ngư: Hôm nay hai chương luôn, thấy ta có giỏi hông? ≧﹏≦
_______
Không thể nghi ngờ gì nữa nghi thức kế thừa cái sau lại phức tạp hơn cái trước, nhưng lại không tiêu hao nhiều ma lực.
Salazar Slytherin tự mình vẽ một trận pháp lên mặt đất, sau đó đứng bên trái trận pháp.
“Lại đây, đứng bên vào trong đi.”
Harry không thể nhìn thấy người, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh mà làm.
Đứng ngay trung tâm của trận pháp, đột nhiên Harry cảm thấy có chút hơi choáng váng. Trận pháp khắc bằng hắc ma pháp quả nhiên, làm cho phù thủy có huyết thống bạch ma pháp hơi khó thừa nhận.
Salazar Slytherin nắm lấy tay cậu, nhẹ giọng nói.
“Thử phát ra ma lực, khi không có đũa phép.”
Harry không biết vô trượng ma pháp, bởi vì ngay cả Snape cũng chỉ dùng vô trượng ma pháp thực hiện một số chú ngữ nhỏ, cho nên hắn không có dạy cho Harry.
Harry nhắm mắt lại, cố gắng tập trung điều khiển ma lực trong cơ thể.
Đột nhiên một luồng ma lực cực mạnh vọt vào trong cơ thể cậu, không mang theo chút công kích nào, ngược lại giúp cậu điều chỉnh ma lực đang hỗn loạn.
“Cảm ơn ngài.” Harry lần nữa điều khiển được ma lực của mình, bắt đầu thử phát ra ma lực.
Ma lực của Hai người ngay tại trong trận pháp từ từ giao hòa, trong cái nhìn của Snape, chỉ thấy một đoàn ánh sáng xanh từ giữa trận pháp bay lên, dần dần bao trùm toàn bộ trận pháp.
Harry cảm giác trong đầu mình hiện lên một đống hình ảnh mới.
Slytherin các hạ đang nói gì đó cùng một thanh niên mắt lam tóc vàng, có một nữ nhân tóc nâu đang trồng thảo dược trong nhà kính, còn có một nữ nhân tóc đen đang sắp xếp sách, là một Hogwarts cậu hoàn toàn chưa thấy qua. Lại đổi hình ảnh khác, thanh niên mắt lam tóc vàng kia đang ngao chế độc dược, nhìn thấy Salazar Slytherin đi đến, không biết hai người vì cái gì mà cãi nhau...
Loại cảm giác này rất quen thuộc, giống ngư đang lọt vào trong chậu tưởng ký vậy. Harry rất nhanh hiểu được, đây là ký ức của Slytherin các hạ.
Vài giây sau hình ảnh lại chuyển đổi, cha mẹ Harry vì bảo hộ cậu mà chết, thời điểm năm nhất tiến vào nhà Gryffindor, xử lý Quirrell, năm thứ hai đánh bại xà quái, năm thứ ba...Cuối cùng năm thứ bảy dưới đũa phép của cậu Voldemort hóa thành tro tàn, cậu đặt lên mộ giáo sư Snape một huân chương Merlin đệ nhất đẳng...
Slytherin các hạ cũng đang xem ký ức của cậu.
Thời điểm tất cả hình ảnh biến mất, Harry cảm thấy đầu ngón tay cậu truyền đến một trận đau nhức. Cậu theo bản năng mà nhìn xuống, phát hiện máu từ ngón tay của hai người đang bay về phía đối phương rồi dung hợp vào thân thể của người kia. Cậu bắt đầu cảm nhận được, trong thân thể mình có thêm một luồng sinh mệnh lực kỳ lạ.
Nghi thức thừa kế rất nhanh cũng kết thúc.
Từ ma trận đi ra, Harry lập tức bổ nhào vào trong ngực Snape. Vừa mới tiếp nhận rất nhiều đồ vật mới, thân thể cùng tinh thần cậu cần một khoảng thời gian để thích ứng.
Cũng may Snape chỉ bị tiêu hao ma lực mà không phải là thể lực, nếu không sẽ không thể nào tiếp thu nổi sự chủ động yêu thương nhung nhớ này của cứu thế chủ.
“Thử ma lực của con, Harry.” Âm thanh thanh lãnh truyền ra từ phía sau.
Harry chuyển mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy đối phương không phải là một đoàn không khí nữa, mà là có thực thể.
Hình dáng hiện tại là một nam nhân tuấn mỹ tao nhã cơ trí.
Chỉ là bức họa thôi đã làm người ta không dám nhìn thẳng, chứ đừng nói chi là người thật, hô hấp của Harry gần như là ngừng lại khi nhìn đối phương. Gilderoy Lockhart năm đó đã xem như xinh đẹp rồi, nhưng đó là khen vẻ bề ngoài, còn Slytherin các hạ từ trong người phát ra khí chất quý tộc chân chính, một cường giả thực thụ.
“Niệm một chú ngữ.” Thấy cậu không động đậy, Slytherin lặp lại một lần nữa.
“Không cần dùng đũa phép.”
Harry thử phát ra một bùa chú mà không cần đũa phép, lần này thực thuận lợi. Một bùa ‘Chia năm xẻ bảy" ( Rách toét – Diffindo) đánh vào cái bàn, trong nháy mắt cái bàn biến thành vô số mảnh nhỏ, lực phá hoại tăng gấp 10 lần so với trước kia.
Snape kinh ngạc mà nhìn mọi chuyện.
“Snape tiên sinh.”
“Gọi ta là Severus là được rồi thưa các hạ.” Đối với Snape mà nói Slytherin vẫn là một đoàn không khí.
Slytherin mỉm cười bảo.
“ Vậy ngươi cùng Harry cũng vậy, cứ gọi ta là Salazar đi.” Một người là người thừa kế, một người sau này sẽ là học trò của mình, không cần khách khí như vậy.
“Vâng.” Hai người gật đầu.
“Không thể tin được?” Slytherin hỏi.
“Đối với ma lực của Harry.”
“ Có một chút.”
“Harry thử một bùa ‘phục hồi như cũ” bằng vô trượng ma pháp thử xem.”
Harry vươn cánh tay ra niệm chú, cái bàn nháy mắt trở lại như cũ.
“Rất tốt.” Slytherin hài lòng mà cười.
“ So với tưởng tượng của ta còn hoàn mỹ hơn nhiều.”
Harry không hiểu mà nhìn đối phương.
Slytherin giải thích.
“Ta không thể dạy ma pháp cho con, liền thử truyền cho con một ít ma lực, bất quá không dám đưa quá nhiều, dù sao thuộc tính cũng bất đồng.”
Ánh mắt Snape trở nên thâm thúy hơn. Chỉ là một chút ma lực, liên có thể đề cao ma lực của Harry lên gấp 10 lần, thực lực của Slytherin các hạ vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.
“Đi thôi.”
Bọn họ đi ra phòng chứa. Đến thời điểm đi tới cửa ra vào, Harry đột nhiên nhớ đến cái gì đó, liền hỏi.
“Ngài vì cái gì lại muốn đem mật khẩu ra vào đặt là ‘Slytherin người sáng lập vĩ đại nhất Hogwarts’ a?"
Sắc mặt của Snape cũng hiện lên vẻ khó hiểu. Trước giờ hắn đều nghe Harry đọc mật khẩu bằng xà ngữ, cho nên hắn cũng không biết mật khẩu đến cùng là cái gì. Bây giờ nghe hiểu rồi, thì mới cảm thấy mật khẩu này thật sự rất____tự kỷ!
“Là Godric đặt.” Slytherin tươi cười có chút bất đắc dĩ.
“ Trước đây mỗi ngày hắn đều dạy cho Herpo nói những lời này, dần dần, Herpo nghe những lời này liền sẽ chạy ra.”
Harry: “...”
Cho nên cái mật khẩu này không phải là dùng để mở cửa, mà là để gọi Herpo?
Không đúng!
Snape phản ứng thực nhanh.
“Gryffindor các hạ cũng biết nói xà ngữ?” Không phải trong truyền thuyết nói xà ngữ là dấu hiệu của Slytherin hay sao?
“Ta dạy.” Slytherin nói.
“Xà ngữ của ta là bản năng, của hắn là học được.”
“Sau khi rời khỏi đây ngài tính sắp xếp thế nào?” So với những suy nghĩ loạn thất bát tao đó, suy nghĩ của Harry càng hiện thực.
Slytherin tỏ vẻ không vấn đề gì nói.
“Dù sao mọi người cũng không nhìn thấy ta, liền tùy tiện đi lại trong Hogwarts nhìn xem các giáo sư hiện tại dạy dỗ học sinh như thế nào cũng tốt.”
Snape: “...”
Cho nên về sau, khi bọn họ lên lớp, xà tổ có thể tùy lúc mà xuất hiện trong lớp học kiểm tra giáo dục?
Lần đầu tiên Snape cảm thấy còn khủng hoảng hơn việc đối mặt với Voldemort. Vẻ mặt hắn cung kính nói.
“Ta nhất định cố gắng nhanh chóng hoàn thành độc dược giúp ngài khôi phục thân thể.”
Harry không nhịn được cười. Hai đời, cậu lần đầu tiên thấy Snape càng ngày cách càng xa cái hình tượng lão dơi già tóc đầy dầu, bất công, hỗn đản kia. Tuy rằng, ngẫu nhiên độc mồm độc miệng một chút, nhưng tuyệt đối không còn âm trầm nữa. Xem ra, hắn đã bước ra khỏi bóng ma của việc hại chết mẹ cậu.
Đối với chuyện này, Harry rất là vui mừng.
Harry chưa bao giờ hận Snape, năm đó, thời điểm vừa mới biết được giận dữ là nhất định có, nhưng cho dù là chuộc tội, thì đời trước Snape cũng đã làm quá nhiều, dùng tính mạng để bảo vệ cậu, bảo hộ toàn bộ Hogwarts. Cho nên khi biết được chân tướng, mới làm cậu phá lệ kính nể cái nam nhân dũng cảm, kiên cường này.
“Ngài sẽ ở chỗ nào?” Phục hồi lại tinh thần Harry hỏi.
Đây mới là vấn đề chết người. Slytherin suy nghĩ một chút.
“Ta nhớ không lầm hình như lầu ba có một gian phòng ngủ phải không?”
Snape: “...”
Harry nhìn sắc mặt của Snape, lại nhìn Slytherin, rồi giải thích.
“ Mật thất thông đến hầm, hiện tại là phòng ngủ của viện trưởng Slytherin kiêm giáo sư độc dược.”
Hiểu ra vấn đề, Slytherin không khỏi bật cười.
“Không cần lo lắng ta ở chỗ nào.” Ngài ôn hòa nói.
“Ta biết rõ Hogwarts hơn các ngươi, vẫn còn rất nhiều mật thất đâu, tùy tiện chọn một gian để nghĩ ngơi là được rồi.”
Còn nhiều mật thất đâu...
Vài chữ này thành công làm Harry – không an phận – Potter nhiệt huyết sôi trào.