Hp chi Hình Bóng
Chương 216: Nổi khổ của Sirius
Edit: Cung Nguyệt Ngư
(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)
Sau khi bốn vị sáng lập ngồi xuống, thì cuối cùng không khí nở này cũng không còn lạnh băng giống như vừa rồi.
Sirius thấy sư tổ liền không khỏi cảm thấy xấu hổ, có mấy lần hắn muốn nói gì đó, lại không biết nên mở miệng thế nào.
Đại khái là do biểu tình trên mặt của hắn quá rối rắm, rốt cuộc làm Godric không nhịn được, “ Ngươi có gì muốn nói với ta sao?” hắn hỏi.
Sirius giống như đang đối mặt với giáo sư McGonagall thời còn là học sinh, hắn cắn môi, nơm nớp lo sợ nói, “Ta rất xin lỗi, vì đã tấn công ngài trong buổi chăm sóc sinh vật huyền bí.”
Godric ngồi ngay ngắn ở chỗ kia, cười như không cười nói, “Chỉ vì một lần đó thôi sao?”
Trong đầu Sirius tràn đầy dấu chấm hỏi. Chẳng lẽ trước đó mình đã từng đắc tội với đối phương sao? Chính là, hắn chỉ gặp qua đối phương có một lần a.
Harry hiểu được trộm nhìn sư tổ một cái, ý bảo đối phương đừng khi dễ Sirius. Mà Snape lại không rên một tiếng nào tiếp tục ngồi uống hồng trà, hoàn toàn là bộ dạng muốn xem kịch vui.
Nhìn thấy Sirius thật sự không biết chuyện gì, Helga tốt bụng nhắc nhở, “Sau khi Harry đánh bại Voldemort, Severus vẫn luôn ở bên cạnh thằng bé, cho đến gần nửa tháng sau mới cùng Harry trở về Hogwarts.”
Sirius vẫn thật không hiểu, “Nhưng mà khoảng thời gian đó rõ ràng ta đã nhìn thấy Snape mà.”
Ý thức được vấn đề Remus lập tức bỏ ly trà trong tay xuống, “Không phải hắn cố ý đâu Gryffindor các hạ!” y nhanh chóng giải thích giúp Sirius.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Sirius mờ mịt mà nhìn người ngồi bên cạnh chính mình.
Nhìn thấy Sirius vẫn thần kinh thô như vậy, Remus nhịn không được đỡ trán, “Trong khoảng thời gian đó, người lên lớp dạy học chính là Gryffindor các hạ dưới hình dạng của Severus!” Ngươi cư nhiên dám chạy đến trước mặt hắn rống to, chửi lớn bắt hắn giao ra quyền giám hộ Harry…
Sirius triệt để ngốc. Lần đầu tiên hắn ý thức được, so với chuyện trước mắt thì mười năm ở Azkaban cũng không khủng bố cho lắm. Thời tiết giữa hè vô cùng nóng bức, nhưng hắn lại cảm thấy cái lạnh từ tận sâu trong xương tủy.
“Thực xin lỗi!” Lúc này, hắn đã không còn để ý nổi đến vấn đề đối thủ một mất một còn ở cùng con đỡ đầu của mình nửa tháng, nhanh chóng đứng dậy, “Ta không biết…ta…ta thật xin lỗi vì chuyện mình đã từng làm!” sắc mặt của hắn trắng bệch, giống như là vừa gặp giám ngục Azkaban.
“Được rồi.” đại khái sợ nếu cứ tiếp tục dọa nữa thì sẽ dọa hư hắn luôn, Godric tùy ý vung tay, “Biết là được rồi, thả lỏng đi.”
Sirius thấy mình thực khổ bức. Mà bên kia, Snape lại thấy thích ý nhiều, ít nhất sau khi trải qua chuyện này, thì con cẩu ngu ngốc kia sẽ không còn đeo bám anh bắt giao quyền giám hộ của Harry nữa.
“Đừng khi dễ hắn.” Helga cười nói, “Hắn cũng là quan tâm Harry. Lại nói hắn làm giáo sư Hogwarts cũng rất có trách nhiệm, nếu không sẽ không tấn công ngươi.”
Từ sau khi rời Azkaban đến nay, lần đầu Sirius cảm thấy sống không bằng chết.
“Đêm nay Regulus sẽ không về đây, thằng bé phải đi tiếp đãi bộ trưởng Iceland cùng Bulgaria.” Rowena đánh gãy đối thoại của bọn họ, “Bất quá, chúng ta vẫn cần ăn cơm, cho nên bây giờ cần đi chuẩn bị một chút.” Mắt thấy sắc trời đã có chút ảm đạm, sắp đến thời gian dùng bữa tối.
Remus đứng lên, muốn kéo Sirius từ giã ra về. Nếu cứ tiếp tục ngồi ở đây, thì tên đại cẩu này chắc sẽ khóc cả đêm mất.
Nhưng mà, đúng lúc này sư tổ lại lần nữa mở miệng, “Các ngươi cũng ở lại dùng bữa tối đi.”
Tay Sirius run lên, suýt nữa hất luôn ly rượu trên tay, “Không cần, không cần quấy rầy.” hắn cần mau trở về để Remus an ủi mình.
“Không cần ngại.” Salazar nhịn không được cười nói, “Lần đầu tiên Regulus gặp bọn ta cũng không có khẩn trương giống như ngươi vậy.”
Harry: “…” đó là bởi vì Regulus vừa mới tỉnh lại, có muốn chạy trốn cũng không có sức lực.
Remus còn muốn uyển chuyển cự tuyệt, Harry lại đứng ra, “Cha đỡ đầu, chúng ta đã lâu rồi không ăn cơm cùng nhau…” cậu ủy khuất mà nhìn Sirius.
Bị đôi mắt ngọc lục bảo xinh đẹp kia nhìn chằm chằm, Sirius cũng ngượng ngùng không biết phải từ chối như thế nào, hắn hung hăng cắn môi dưới, “Được!” không phải ăn bữa cơm sao! Muốn khóc gì chứ chờ ăn xong rồi tính sau!
Harry quay đầu, trong mắt lộ rõ sự đắc ý.
Harry đi theo Helga cùng nhau chuẩn bị bữa tối, những người khác thì ngồi lại phòng khách nói chuyện phiếm. Đương nhiên, nói chuyện phiếm hay là dày vò thì lại tùy cảm nhận mỗi người.
Nhưng mà dù sao thì Sirius cũng là người xuất thân từ gia tộc thuần huyết, cho dù có khẩn trương bao nhiêu, thì lễ nghi đơn giản vẫn phải biết, hắn khách khí mời bốn vị các hạ đến thăm nhà cũ Black sau khi kết thúc Quidditch World Cup .
Salazar cùng Godric liếc nhìn nhau, đều gật đầu đồng ý.
Rốt cuộc thì trong nhà đó có bức họa của Large. Cho dù là biến thành bức họa hay là sống lại cho tới nay, Salazar vẫn rất nhớ thương đứa con nuôi này.
Một khi đã như vậy, Rowena cùng Helga cũng tỏ vẻ sẽ cùng đi. Chờ đến khi Regulus hoàn thành công việc ngoại giao, vừa bước vào trong lều đã nghe được tin tức này, y vui vẻ lập tức độn thổ về nhà cũ Black dặn dò Kreacher cùng Dobby chuẩn bị cho thật chu đáo.
Ngày hôm sau, trận chung kết Quidditch World Cup diễn ra vô cùng náo nhiệt. Các phóng viên vô cùng bận rộn, vừa muốn phỏng vấn các tuyển thủ Quidditch, vừa muốn quan tâm đến bốn vị sáng lập, vừa phải tìm kiếm cứu thế chủ đã đánh bại chúa tể hắc ám, vội đến chân không chạm đất. May mắn Regulus đã có sự chuẩn bị từ trước, an bày một nhóm thần sáng đến làm bảo vệ. Trong nhóm thần sáng này đa số là những người bạn đã đến nghĩa trang thôn Hangleton cùng Regulus hôm đó.
Ngay lúc nhìn thấy Salazar, thì bọn họ cũng lắp bắp kinh hãi. Đêm Voldemort bị đánh bại, bọn họ đã từng gặp mặt nam nhân cao quý tao nhã, lại có khí thế vô cùng sắc bén này rồi, nhưng mà lúc đó không ai ngờ rằng đối phương lại là Slytherin các hạ trong truyền thuyết.
Bốn vị các hạ, Harry cùng Snape còn có Sirius và Remus đều được Regulus sắp xếp ngồi trong ghế phòng trên tầng cao nhất. Nơi này có tầm nhìn tốt lại thanh tịnh thoải mái, là một vị trí không tồi. Mà cách vách là gia đình quý tộc bạch kim, khi Lucius nhìn thấy bốn vị các hạ thì lập tức lôi kéo Draco cùng Narcissa qua chào hỏi.
Salazar cũng không quen biết hắn, nhưng dù sao cũng là hậu đại của học sinh nhà mình. Vả lại cho dù xuất phát từ nguyên nhân nào, thì hắn cũng đã giúp Harry không ít trong việc đánh bại Voldemort. Cho nên bọn họ cũng khách khí mà nói chuyện vài câu.
Trận chung kết lần này do sở trưởng sở Thể dục và Thể thao mới nhận chức chủ trì. Sau khi hắn phát biểu xong lời khai mạc, là đến linh vật của hai đội Iceland và Bulgaria lên sân.
Các Veela nhiệt tình chào sân, bọn họ vẫn đẹp động lòng người giống hệt như trong trí nhớ của Harry. Các cô bày ra điệu múa tuyệt đẹp, tóc bạch kim dài tự nhiên tung bay. Làm phần lớn khán giả đều thất thần, bọn họ chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn các sinh vật thần bí này biểu diễn.
Chờ màn biểu diễn của các Veela kết thúc, có vô số người tức giận mà đứng lên, có vài người thậm chí la to, muốn ngăn cản các cô rời sân.
“Con không có cảm giác gì sao?” Salazar quay đầu nhìn Harry vẫn vô cùng bình tĩnh từ đầu đến giờ.
Harry mỉm cười, “Không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, huống chi…” cậu chớp chớp mắt nhìn Salazar, hàm ý ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Salazar có huyết thống của sinh vật huyền bí hắc ám, từ lúc hai người tiến hành nghi thức thừa kế, có dung hợp máu, cho nên bây giờ Harry đã có thể nhìn thấu vẻ ngoài mị hoặc mê người của các cô.
Salazar nhợt nhạt gật đầu.
Sirius bên cạnh có chút kích động. Nhưng Remus là người sói nên miễn dịch đối với sự hấp dẫn của sinh vật huyền bí, bởi vậy lúc này y đang gắt gao ôm lấy Sirius.
Ba người sáng lập khác thì cũng có tiếp xúc nhiều với các sinh vật huyền bí, bởi vậy lúc này họ đang hứng trí mà đánh giá màn biểu diễn của các Veela.
Snape thì vẫn một khuôn mặt lạnh ngắt như trước, nhưng trong mắt vẫn có chút tiếc nuối. Harry có thể thề với Merlin rằng, anh không phải bị mê hoặc mà tiếc nuối, mà là tiếc nuối đám tài liệu độc dược trân quý vừa đi rồi.
Kế tiếp màn biểu diễn của Veela đó là các chú lùn đến từ Iceland. Bọn họ mặc một thân áo hồng, có in hình cỏ ba lá, trên không trung rơi xuống vô số đồng vàng lóng lánh, rất nhiều người xem cúi xuống nhặt. Trong lúc nhất thời không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.
Trong phòng Harry ngồi toàn là những người đã gặp qua cảnh đời, bọn họ đều biết số vàng này không bao lâu sẽ biến mất, bởi vậy chỉ ngồi xem náo nhiệt, cũng không có ai thất thố.
Kết thúc màn biểu diễn của các linh vật, người chủ trì mời trọng tài ra sân, trọng tài mang theo hộp đựng các quả bóng Quidditch, tiếp đó là các tuyển thủ lần lượt chào sân.
Trận đấu này đời trước Harry đã xem qua một lần, nhưng lần đó ngồi khá xa nên không có được mãn nhãn như bây giờ. Lúc này Harry còn không thèm dùng tới kính viễn vọng, cậu rất nhanh liền bắt lấy mỗi một chi tiết xuất sắc của trận đấu.
Kết quả cuối cùng vẫn giống như đời trước. Tầm thủ Krum của Bulgaria bắt được quả Snitch vàng, nhưng vẫn có sự chênh lệch về điểm số, cho nên đội Iceland vẫn giành thắng lợi.
“Chúng ta muốn đi về trước không?” Sau khi kết thúc trận đấu, Harry hỏi.
Rowena gật đầu, “Buổi tối Regulus còn phải tham gia tiệc chúc mừng của đội Iceland, thằng bé nhắn chúng ta có thể về nhà cũ Black trước, chờ bận xong rồi sẽ về sau.”
Nghe đến đây, chân Sirius có chút mềm.