Chương 215: Chuyện cái bánh ngọt

Hp chi Hình Bóng

Chương 215: Chuyện cái bánh ngọt

Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Trước trận chung kết của Quidditch World Cup một ngày, mọi người bắt đầu lục tục đến doanh địa. Thời tiết giữa hè, ánh nắng mặt trời chói chang, các phù thủy vì sợ bị Muggle chú ý, nên chỉ mặc trang phục Muggle, nhưng vấn đề là…không phải tất cả phù thủy đều biết cách phối trang phục Muggle.

Vì thế khi Harry ra ngoài tìm Sirius, thì liền thấy nam phù thủy mặc váy vì thấy mát mẻ, cùng với nữ phù thủy lấy màu tô Muggle xem như đồ trang điểm mà bôi lên mặt.

Quidditch World Cup là sự kiện quan trọng của giới phép thuật, cho nên tất cả phù thủy trên thế giới nếu có điều kiện thì đều tới đây xem, bởi vậy trong doanh địa lúc này rất náo nhiệt. Mọi người chào hỏi nhau, rồi lại đem bạn bè nước ngoài của mình giới thiệu cho người nhà mình biết.

Harry khoác thêm áo choàng tàng hình. Lúc này cậu không có làm người chú ý bằng bốn vị sáng lập, nhưng chí ít thì mấy tháng trước cậu cũng là cứu thế chủ đánh bại chúa tể hắc ám Voldemort, trong tình huống không tìm thấy bốn vị các hạ thì các phóng viên chắc chắn sẽ nhắm về phía cậu, dù sao thì tin tức về cậu cũng là một tin không tồi.

Harry cẩn thận mà né một đám người đang đi ngang qua cậu. Lều của Sirius và Remus cách lều nhà Weasley không xa. Lúc này đây, Sirius đang trò chuyện rất vui vẻ với vợ chồng nhà Weasley cũng là cựu thành viên hội phượng hoàng.

Harry cất áo choàng tàng hình, xuất hiện trước mặt mọi người.

Sirius bị cậu làm cho hoảng sợ, đến khi phản ứng lại lập tức cho cậu một cái ôm chầm, “Cuối cùng con cũng đến rồi. Ta đã không gặp con một tháng rồi, ta còn tưởng con đã bị Snivellus bắt cóc mất rồi.”

Harry: “…” Còn có người ngoài đang ở đấy đó chú đừng có nói bậy.

Vợ chồng Weasley cũng thân thiết nói, “Thật vui khi được gặp con, Harry.”

Harry khách khí gật đầu chào, “Chào mọi người.” Tuy rằng đời này cậu cùng Ron không có thân với nhau, nhưng cậu vẫn luôn cảm kích sự quan tâm chiếu cố của vợ chồng Weasley đối với mình đời trước.

Lúc này, Ginny vừa vặn từ trong lều đi ra, “Mẹ thấy vòng cổ của con ở đâu không? Là cái mặt dây bươm bướm bạc…” Cô vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Harry, nhất thời dừng lại lời nói.

Harry nhìn về phía cô gật đầu, mặt cô nàng lập tức đỏ lên, sau đó quay đầu về trong lều.

Harry có chút bất đắc dĩ, cậu biết Ginny vẫn luôn thích mình, nhưng ngại vấn đề hai nhà luôn đối đầu, nên đến cả cơ hội nói chuyện với cậu cũng không có.

Sirius đầy hứng trí mà huýt sáo, “Nhân duyên của con thất không tệ.” Harry ở trong trường rất điệu thấp, thế nên chính hắn đều không phát hiện trong trường có fan của đối phương, “Thật là giống hệt James ngày xưa.”

Harry ở góc độ mà vợ chồng Weasley không nhìn thấy trừng mắt nhìn Sirius một cái.

“Remus đâu rồi?” cậu nói sang chuyện khác, “Chúng ta có cần vào trong lều hay không?” Thân phận của cậu đặc biệt, đứng lâu bên ngoài rất có thể sẽ làm phóng viên chú ý.

Sirius gật đầu, xoay người dẫn Harry vào trong lều.

Bố trí nơi này giống y đúc lều mà Regulus chuẩn bị cho bọn họ, hẳn là đều xuất xứ từ tay của Kreacher. Harry nhận lấy ly nước chanh ướp lạnh mà Sirius rót cho cậu, sau đó ngồi xuống ghế salong.

“Remus đâu?” từ lúc cậu đến đây thì đã không nhìn thấy y đâu, Harry không khỏi hiếu kỳ hỏi.

Sirius nhún nhún vai, “Đi xem sân đấu ngày mai rồi.” Dù sao thì cũng có không ít người tụ tập đến đây, bên cạnh mình lại còn có một cứu thế chủ, nếu không đi dò xét trước địa hình, tìm được đường đi tốt nhất, thì có lẽ ngày mai bọn họ sẽ bị chen đến mức không thể xem được trận đấu. “Đúng rồi, rốt cuộc thì trong khoảng thời gian này con cùng Sniv…Snape đã đi đâu?”

Cú mèo không tìm thấy người, gọi bằng gương hai mặt cũng không thèm để ý tới, Harry giống như là mất tích, đến cả đám phóng viên trải rộng khắp giới phép thuật cũng không tìm thấy cậu.

Harry nhịn không được cười, “Chính là cùng với viện trưởng đi sưu tập một số tài liệu độc dược mà thôi. Chúng ta căn bản không biết mọi người đang đi tìm chúng ta.”

Cùng một chỗ với Snivellus… Đại cẩu đỡ đầu trong lòng thấy rất chua.

“Được rồi Sirius.” Harry đặt cái ly trên tay xuống, "Hiện tại bốn vị các hạ đang ở cùng một chỗ với chúng ta, chú có muốn đi chào hỏi một tiếng không?”

Mặt Sirius nháy mắt trở nên trắng bệch, khác hoàn toàn với vẻ hoạt bát ngày thường, “Thật sự muốn đi sao?” hắn còn chưa có quên chuyện mình ném nguyền rủa hóa đá về phía sư tổ đâu.

Harry an ủi hắn, “Đều là chuyện nhỏ mà thôi, Gryffindor các hạ sẽ không so đo đâu.” hơn nữa chú chỉ biết mình đã tấn công sư tổ, nếu như ngày nào đó phát hiện Snape lúc trước bị chú rống chửi cũng là sư tổ… thì chú nên làm như thế nào nha?

Cậu không hề có thành ý nào mà ở trong lòng thắp cho cẩu giáo phụ nhà mình một ngọn nến.

Sirius gục đầu xuống, “Nếu không, hay là thôi đi? Hắn do dự nói.

Harry lắc đầu, “Đều là vé Regulus tặng, chú cảm thấy ngày mai chỗ ngồi của chúng ta sẽ cách xa sao?” ngụ ý, tránh được hôm nay không tránh được ngày mai.

Qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên Sirius có xúc động muốn khóc.

Harry tiếp tục an ủi, “Regulus trước đó cùng là được bốn vị các hạ trợ giúp mới được cứu về. Y cùng bọn họ rất quen thuộc, chú không cần lo lắng.”

Sirius rối rắm nửa ngày, cuối cùng cũng chịu gật đầu, “Ân”

Thuyết phục được Sirius, vì thế chờ sau khi Remus trở về, ba người liền đi về phía lều của Harry. Harry khoác áo choàng tàng hình lên, đi theo sau Sirius cùng Remus.

Sự thật chứng minh, bọn họ thật suy nghĩ nhiều, Harry lúc mới tới thì doanh địa vẫn còn ồn ào nhưng bây giờ thì hoàn toàn lặng ngắt như tờ. Harry nghi hoặc mà ngẩng đầu lên nhìn Sirius cùng Remus một cái, chỉ thấy bọn họ cũng thật mờ mịt.

Nhưng mà cũng không cần chờ lâu lắm thì bọn họ đã biết đáp án. Cách chỗ Harry không xa,một đám người đang rộn ràng nhốn nháo.

Harry có chút đau đầu, cậu cố gắng hướng cổ nhìn vào bên trong, chờ sau khi hiểu rõ tình huống cậu liền yên lặng lui trở về.

Bốn vị các hạ đang nói chuyện với Regulus, mà xung quanh họ thì vây đầy các phóng viên.

“Merlin!” Remus cũng có chút khϊếp sợ, “Chúng ta phải làm gì bây giờ?” y nhìn Harry hỏi. Nếu xông vào thì rất dễ bị phát hiện, cho nên biện pháp tốt nhất…

Harry gật đầu, vươn tay nắm lấy hai người họ, sau đó độn thổ vào trong lều của mình.

Lúc này Snape đang ngồi trên ghế salong đọc sách, ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy rõ người xuất hiện là ai thì lại lần nữa cúi đầu nhìn sách trong tay mình, đến ngay cả cái chào hỏi cũng lười làm.

So sánh với sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài, ngược lại trong lều rất an tĩnh, hiển nhiên là đã được hạ thần thú tĩnh âm. Harry đi phòng bếp rót nước mời khách.

Remus không chút nào để ý đến sự lạnh lùng của đối phương, y mỉm cười nói, “Đã lâu không gặp, Severus.”

Snape buông sách xuống, miễn cưỡng gật đầu.

Sirius tuy rằng cảm kích anh đã chiếu cố Harry mấy năm qua, nhưng cứ nghĩ đến trình độ ỷ lại của con đỡ đầu đáng yêu nhà mình với đối phương… vẻ mặt của hắn cũng rất vi diệu.

Harry bưng hai ly rượu đỏ có bỏ thêm đá đặt trước mặt Sirius cùng Remus, “Uống chút gì đi.” Âm thanh của cậu đánh vỡ không đông cứng trong phòng khách, “Con mới nhìn thấy trong phòng bếp có bánh ngọt mới ra lò lúc sáng, nhìn bộ dạng là kiệt tác của Hufflepuff các hạ, con nghĩ mọi người sẽ không có hứng thú với nó đâu.”

“Vì cái gì?” Remus nghi hoặc hỏi. Kiệt tác của người sáng lập Hogwarts ngàn năm trước, chỉ cần nghe thấy thôi đã làm người rất tò mò rồi.

Snape lười nói nhảm với hai người này, anh bảo với Harry “Cứ bưng ra đây đi.” hai cái Gryffindor tràn đầy lòng hiếu kỳ, không thỏa mãn thì bọn họ sẽ không bỏ qua.

Harry bất đắc dĩ mà thở dài, đứng dậy đi vào phòng bếp. Chỉ chốc lát sau, cậu bưng một đĩa đồ ăn tinh xảo ra, Sirius cùng Remus đều duỗi dài cố ngóng theo.

Nhìn thấy rõ hình dáng của đồ vật trong đĩa, Sirius cùng Remus đều thấy khó hiểu, rõ ràng là đồ ngọt bình thường mà.

Harry đưa cho mỗi người một cái để nhấm nháp. Khi bọn họ nếm được khẩu vị của cái bánh ngọt trong tay, Sirius cùng Remus đều trầm mặc.

Sirius lấy một cái bánh ngọt tràn đầy việt quất bên trên, kết quả cư nhiên là vị cà rốt. Mà cái bánh của Remus thoạt nhìn là vị vani, sau khi cắn một cái thì lại là mùi cần tây.

Trong lúc Sirius cùng Remus đang do dư xem có nên vứt bỏ quái vật trên tay hay không, thì bốn vị các hạ đi đến.

Helga nhiệt tình tiếp đón bọn họ, “A, các ngươi tới rồi!” Cô nhìn thấy đồ vật đang để trước mặt bọn họ, “Mùi vị của mấy cái bánh ngọt này cũng không tệ đúng không? Ta mới làm xong nó lúc sáng.”

Sirius cùng Remus nghẹn họng, gật đầu thì không được, mà lắc đầu cũng không xong.

Rốt cuộc thì người kịp phản ứng đầu tiên là Remus, “Hương vị rất ngon.” Y dối trá cười nói, “Đây là lần đầu tiên ta nếm được bánh ngọt làm người ta… ấn tượng sâu sắc đến như vậy.”

“Vậy là tốt rồi.” Helga vui vẻ, “Chút nữa ở lại cùng nhau ăn tối đi, cũng là ta làm.”

Sirius: “…” Hiện tại bọn họ đi về còn kịp không?

Thấy tình thế không ổn, Harry nhanh chóng đứng ra, “Mọi người đi ra ngoài?” cậu bẻ sang chuyện khác.

Rowena gật đầu, “Salazar cùng Godric nói cả ngày ở trong lều có chút buồn, liền muốn đi dạo xung quanh. Chúng ta ra ngoài vừa lúc đυ.ng phải Regulus cùng với Bộ trưởng bộ phép thuật Bulgaria đang nói chuyện, liền lên tiếng chào hỏi.” sau đó, các phóng viên mọc ra như nấm.

Đây chính là người sáng lập Hogwarts a…

Các phóng viên liều mạng nhào lên phía trước, chỉ hy vọng mình có thể chụp đến một bức ảnh tốt nhất. Hành động của bọn họ không khác nào cho dân chúng xung quanh một ám chỉ.

Vì thế, mới xuất hiện tình trạng mà Harry thấy vừa rồi.