Chương 4: Giao tiếp đầu tiên

Sự tráo đổi của hai người không theo quy luật, sau một vài lần, Snape đã đọc xong quyển sách tham khảo Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Harry cũng dần quen thuộc với Snape. Sự giao lưu của bọn họ chỉ giới hạn ở trên giấy, nhưng nội dung đã không còn hạn chế ở học tập, Harry sẽ cùng Snape trò chuyện, nói về những điều thú vị của cuộc sống, đôi khi Snape cũng sẽ đáp lại cậu, dù chỉ là một số ít câu chữ rời rạc, ngắn gọn.

Dần dần cuốn sổ cũng đã viết được hơn nửa, lại qua thêm một thời gian cùng vài tờ nhật ký, từ mùa thu sang mùa đông.

Đôi khi Harry tự hỏi tại sao Snape nhỏ không có hứng thú khám phá cuộc trao đổi xuyên thời gian và không gian của họ, đồng thời cũng không tỏ ra sự tò mò đối với những gì sẽ xảy ra trong tương lai.

“Ban đầu, tôi muốn trở thành một thần sáng hoặc một tầm thủ Quidditch chuyên nghiệp”. Harry viết.”Sau này, tôi phát hiện ra, chỉ cần ở lại Hogwarts mới có thể khiến tôi bình tĩnh. Ở đó chính là nhà của tôi, là nhà của tất cả những phù thủy trẻ tuổi.”

“Severus, cậu sẽ trở thành Bậc thầy độc dược vĩ đại nhất, và cậu sẽ đi vào lịch sử.” Vì vậy, đừng gia nhập Tử thần Thực tử, Harry thầm nghĩ.

Harry chờ đợi câu trả lời này trong vài ngày, nhưng Snape chỉ đáp lại bằng một tiếng “Hmm..” và không nói thêm gì nữa.

Harry đã điều tra những chuyện xảy ra trong suốt những học sinh của Snape rất nhiều lần, thế nhưng có những chuyện luôn không thể đoán trước hay tránh khỏi. Khi mở mắt và nhìn thấy người sói trước mặt, cậu vẫn sững sờ mất một lúc. Sự tạm dừng nhỏ này đã khiến cậu mất cơ hội trốn thoát kịp thời, người sói hú lên và lao về phía cậu.

Phải nói rằng, cha đỡ đầu đại cẩu đã đi quá xa trong chuyện này, Harry không khỏi chửi rủa, cầm đũa phép của Snape đã là một trở ngại lớn với cậu.

Pháp lực của Snape nhỏ mặc dù vượt trội hơn so với các bạn cùng trang lứa, nhưng vẫn kém xa người trưởng thành, khi James đi tới, Harry đã bắt đầu thở dốc. Chỉ sau khi cụ Dumbledore xuất hiện trong tầm mắt, xung quanh Harry tối sầm lại và cậu đã quay trở lại văn phòng của mình. Điều này thật tồi tệ, Harry nghĩ và tự hỏi, Không biết làm thế nào Snape có thể sống sót được.

—-------------------------------------------------

Harry sốt ruột chờ đợi gần một tháng mới đến được lần trao đổi tiếp theo, cậu vội liếc nhìn thời gian, ngày 19 tháng 1 năm 1976. Phớt lờ lời nhắn của Snape, Harry lao tới hành lang tầng hầm, quen tay tìm được bức tranh tĩnh vật, gãi quả lê rồi lao vào.

Thời gian của mỗi lần tráo đổi là không cố định, và độ dài của cuộc tráo đổi cũng vậy. Harry vội vàng làm một chiếc bánh kem socola giữa tiếng la hét và tiếng đập đầu vào tường của gia tinh - cậu đã luyện tập nhiều lần và điều chỉnh công thức theo sở thích của Snape nhỏ, chỉ để chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Harry trở về ký túc xá với chiếc bánh tren tay trước giờ giới nghiêm, những trước khi kịp thắp nến, Harry bị buộc phải quay lại cơ thể của mình. Cậu tức giận đập bàn, cảm giác thật bất lực - giống như phép thuật của bà tiên đỡ đầu, khi điểm 12 giờ đêm, tất cả mọi thứ đều biến mất, nhưng một giấc mơ.

Cậu không khỏi mang theo một chai rượu leo lên tháp thiên văn trong một đêm đông quang đãng, nơi cậu chưa từng đặt chân tới kể từ ngày hôm ấy, các vì sao sáng rực và lộng lẫy.

Ngồi trên tháp thiên văn nhìn xuống, những đám mây bồng bềnh bồng bềnh trong đêm, lững lờ ở dưới chân. Cậu mở chai whisky và rót đầy hai ly.

Gió mùa đông thổi qua cửa sổ, Harry cầm ly rượu lên và nhấp một ngụm, vị cay thấp từ cổ họng truyền xuống dạ dày.

“Uống không?” cậu mơ mơ màng màng hỏi bên người, “chúc mừng sinh nhật, Severus.”

Quá tham lam, Harry nghĩ. Con người không bao giờ hài lòng với những gì đang có. Hơn một tháng trước, cậu rất kích động vì có thể nói chuyện với Severus, những hiện tại cậu đã không còn thỏa mãn với mối quan hệ như vậy nữa. Cậu muốn gặp anh, dùng vẻ ngoài của chính mình, muốn được chạm vào anh, dùng đôi tay của chính mình, muốn ôm Snape nhỏ hoặc còn hơn thế nữa, một nụ hôn. Nhưng giữa họ đã có khoảng cách 24 năm - một khoảng cách mà không bao giờ có thể với tới.

Cậu muốn nói “Chúc mừng sinh nhật” với chính Snape, nhưng ngay cả điều ước nhỏ nhặt này cũng khó có thể thành hiện thực.

Tại tháp thiên văn năm 1975, Snape cắt chiếc bánh sô cô la thành từng miếng nhỏ. Ánh trăng trải dài trên mặt đất, dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật” viết nguệch ngoạc bằng bơ trên chiếc bánh dường như đang phát sáng. Anh cẩn thận cắn một miếng bánh, mềm mại và mịn màng, trong vị ngọt có một chút đắng.

“Chúc mừng sinh nhật, Severus.” Anh tự nhủ.