Hotgirls Siêu Quậy

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nội Dung Truyện: Kiwasato Bảo An (16t): Là người Nhật-Việt. Một hotgirl chính hiệu, một playgirl đúng nghĩa, một đàn chị thực thụ. Sở hữu một gương mặt baby, da trắng, mắt tím, chiều cao khoảng 1m68 c …
Xem Thêm

Chương 4: đυ.ng mặt
Nó và Vi gặp lại nhau tại chỗ cả hai hẹn lúc đầu rồi cùng nhau quay trở về căn biệt thự. Buổi chiều hôm nay thế là đủ. Nó về phòng rồi đi tắm một cái át mẻ. Nó ngâm mình trong bồn nước hơn nửa tiếng đồng hồ rồi mới chịu bước ra. Quanh người quấn một cái khăn bông lớn, dài tới ngang đùi, nó bước về phía giường và cầm lấy chiếc điện thoại đang reo inh ỏi mà nghe máy:“Dạ…” “An đó hả con? Mama nè! Ăn uống gì hết chưa?” – Là going mẹ nó.“Dạ rồi ạ! Mẹ gọi kiếm con có chi không?” – Nói trả lời.“Ta nhớ hai đứa nên mới gọi hỏi thăm thôi. Bảo Vi thế nào? Khoẻ cả chứ?”“Vâng! Vẫn khoẻ ạ…” – Nó trả lời mà lưỡi lè ra.“Hừ…nói chuyện với con mất cả hứng.” – Mẹ nó nói với giọng hờn dỗi.“Thế thôi ạ. Mama không có hứng nữa thì con cúp đây!”“Ấy khoan…hừ…cô đấy nhá! Chỉ có biết chọc tức tôi là giỏi thôi.” – Mẹ nó trách móc.“Hì…con mà lại…” – Nó nhăn răng cười.“Mệt cô quá. Tôi gọi điện để nói với hai cô là hai đứa sẽ học chung với hai thằng anh kia. Mai tới trường rồi lên phòng hiệu trưởng nhận lớp tiện thể chào hỏi luôn thể hộ ta. Lâu rồi không gặp ông ấy!” – Mẹ nói nói.“Vâng…con biết rồi!” – Nó chán nản.“Ngủ sớm đi. Mai đi học.” – Mẹ nó dặn dò.“Vâng…mẹ ngủ ngon, con cúp đây!” – Nó nói rồi cúp máy cái “rụp”.Nó không khỏi nén tiếng thở dài. Nhắc đến hai tiếng đi học, thực sự đối với nó quả là kinh khủng. Nó còn nhớ gần 15 năm cắp sách tới trường đều cùng là một thảm hoạ. Con trai xếp hàng dài theo nó với Vi thật sự khiến người ta đau đầu. Chưa kể còn gặp mấy vụ đánh ghen lùm xùm của mấy đứa con gái ghen ghét hai đứa nó nữa chứ.Đáng nói hơn nữa là nó đã cố gắng để trở thành một đứa con gái quậy phá kinh khủng để mấy đứa khác tránh xa ra nhưng không ngờ phản tác dụng. Số fans theo đuổi nó tăng gấp 3, 4 lần làm nó thấy nản. Đấy là lí do tại sao nó cố gắn nhảy cóc ra trường nhanh chứ không chết sớm. Hiện tại trong tay nó nắm 4 cái bằng đại học của 4 trường nổi tiếng trên thế giới về: thiết kế thời trang, luật sư, kinh doanh và bác sĩ.Mai đi học rồi, nó ngẫm mà thấy chán ngán. Một suy nghĩ loé lên trong đầu nó: “Hay là đi chơi?”Nó nhanh chóng chạy cái vèo sang phòng Bảo Vi thì thấy nhỏ đang ung dung nằm trên giường lướt web với cái laptop trước mặt. Nó nhảy cái phót lên giường khều nhẹ tay Vi hỏi:- Ê…tao chán quá à!

- Rồi…mày muốn đi đâu? – Vi nhìn nó bằng đôi mắt gian gian.

- Hì…có mày hiểu tao nhất! Tao tính tới bar xem hai ông anh mình làm ăn ra sao. Tao muốn biết ai sẽ nắm chức danh chị dâu tương lai của mình! – Nó hứng khởi.

- Nghe cũng vui đó! Tao duyệt! Haha… - Nhỏ cười rồi nhìn nó, nói tiếp:- Thế nhưng biết hai ổng ở đâu mà tìm?

- Keke…tao đã liệu trước chuyện này rồi. Gọi điện hỏi thằng Zun là biết ngay ấy mà! – Nó cười nham hiểm.

- Đúng là bạn tao có khác! Gọi lẹ đi!! – Vi thúc nó.Nó cầm cái điện thoại rồi gọi cho Zun – một tên đàn em hai đứa nó rất quí:“Alo…thằng nào đấy?” – Đầu dây bên kia giọng khó chịu.“Cái gì á? Thằng nào sao? Mắt mày đui hả? Nghe điện thoại mà cũng chẳng biết nhìn xem là ai sao?” – Nó lớn giọng.“Hứ…mẹ nó…thằng nào nói lẹ! Tao đang bận!” – Zun gắt.“Bà nội mày! Tao rủa tám đời dòng họ nhà mày sống gặp ma, chết gặp quỉ, ở nhà thì bị điện giật tưng tưng, ra đường thì xe tông thần kinh tửng tửng, xuống biển gặp cá mập nó xơi, lên núi thì mệt chết hết hơi để thở! Tao ày 3s để biết tao là ai!!!” – Nó chửi xối xả làm thằng nhóc trợn tròn mắt, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, mặt mủi trắng bệch đầy sợ hãi còn Bảo Vi bên cạnh thì nằm cười lăn cười bò.“Không lẽ…chị…” – Thằng Zun ấp úng.“Phải…tao là chị mày đây chứ thằng nào! Ngon quá nhỉ? Dám nạt tao à?” – Nó hét vào cái điện thoại làm Zun phải để xa gần cả mét để bảo toàn cái tai.“Em…em xin lỗi chị yêu quý mà! Tại không ngờ hôm nay…chị chiếu cố gọi cho thằng em này nên em hơi…bất ngờ mới không kịp nhận ra thôi! Chị làm ơn bỏ qua cho em!” – Zun nuốt nước bọt cái “ực” đầy khó khăn.“Hừ…chị mày đang có chuyện gấp cần hỏi nên bỏ qua nhưng nên nhớ là không có lần sau đâu!” – Nó hăm doạ.“Vâng…mà chọ có chuyện gì cần hỏi ạ?” – Zun hỏi.“Anh hai đang ở đâu vậy?”“Ý chị là Anh Minh với anh Thiên ý ạ?” – Zun hỏi lại.“Ừ”“Hai anh ấy đang ở trường đua Tử Thần. Chị tới đó là gặp ngay. Ngồi ngay dãy vip đó!” – Zun nói.“Thế hai ổng có tham gia không?” – Nó hỏi.“Theo em biết là không. Hai anh ấy hôm nay chỉ đến xem thôi.” – Zun thành thật trả lời.“Thế thôi nha nhóc. Mà chị mới về Việt Nam đây. Nghe nhóc nhắc tới trường đua Từ Thần làm chị nóng máu thật đấy! Tối nay chị muốn quậy một bữa ra trò ở đó. Nếu thích thì tới xem!” – Nó cười.“Thật ạ? Thế thì em sẽ tới. Khoàng 10g là bắt đầu đấy. Em tới đó chờ chị!”“Thật sao? Thế thì lát chị tới!” – Nó nói rồi cúp máy.

- Sao rồi? Hai ổng đang ở trường đua Tử Thần hả? – Bảo Vi nhìn nó đầy thích thú.

- Ừ…tối nay nóng máu thật! Hay là tham gia? – Nó hỏi.

- Thôi nha…mày đua thì tao ngồi xem! Đua với mày tao nhục chết. – Vi lắc lắc cái đầu.

- Haha…biết không thắng nổi tao nên mới ngồi xem chứ gì? Biết thế là tốt đó! Tao không ngờ mày lại biết dừng lại đúng lúc như vậy! – Nó được thể tự sướиɠ một tràng.

- Khùng à? Tao còn khuya mới sợ mày. Chỉ là đem nay không có hứng. Để bữa khác đi. – Nhỏ bĩu môi trả lời.

- Ờ…thì thôi. Chuẩn bị đi rồi đi. 8g30 rồi. 10g là đua nên tao không muốn tới trễ. – Nó nói rồi chạy tót về phòng sửa soạn.Nó về tới phòng là mở tung cái tủ quàn áo chọn một bộ đồ thật phù hợp cho đêm nay. Nó chọn một cái áo da đen ôm sát người, cộc tay làm tôn lên vóc dáng của mình cùng với cái quần dài cũng màu đen nốt. Thêm một cái dây chuyền có mặt hình đầu lâu trước ngực, tai đeo khuyên hình chữ thập bằng pha lê đen đầy bí ẩn kết hợp với vài cái vòng tay màu đen có đinh tán khiến nó trở nên cá tính hơn. Chân mang đôi bốt cao tới đầu gối có gót nhọn 1 tấc, chiều cao của nó như được tăng lên một cách rõ ràng. Gương mặt nó bị che đi hơn nửa nhờ cặp kính mát to bản, mái tóc màu hung đỏ cá tính được buột vổng lên cao. Nó bây giờ nhìn chẳng gì xã hội đen.Bước xuống nhà, nó thấy Bảo Vi đang đứng chờ nó. Nhỏ điện một cái áo lệch vai màu đỏ nóng bỏng dài qua cái quần sóoc trắng một chút, chân mang đôi bốt cao 1 tấc tới mắt cá chân màu đen. Nhỏ cũng như nó, trên gương mặt hiện diện một cái kính to bản để che đi gương mặt của mình. Phải nói thật, Bảo Vi lúc này làm mấy tên sói già nhìn vào phải nuốt nước bọt “ừng ực”. Hai đứa leo lên hai chiếc xe moto đen bóng lao vυ"t ra khỏi cổng biệt thự với đích đến là trường đua Tử Thần…

Thêm Bình Luận