* Quán bar NO.1 *
Bọn hắn đang ngồi ở một chỗ VIP trong quán thưởng thức đồ uống và tất nhiên là không thể thiếu các em chân dài. Một đứa con gái mặc bộ váy gợi cảm đang quấn lấy hắn nũng nịu:
- Nhất Bảo lâu lắm mới thấy anh đấy nhá. Anh làm gì mà mất tích luôn vậy? hay anh có con khác rồi chứ gì?
Hắn ôm eo đứa con gái ấy nhẹ nhàng nói:
- Làm gì có em chỉ được cái nghĩ nhiều.
Bỗng tiếng nhạc nổi lên. Một đứa con gái bốc lửa đang nhảy trên sàn cô gái ấy có khuôn mặt xinh đẹp, thân hình gợi cảm nhảy những động tác vô cùng chuyên nghiệp hắn ngước lên nhìn thấy người con gái đó rất quen:
" Lẽ nào là cô ta?
". Nhật Duy lên tiếng hỏi:
- Nhất Bảo đó chẳng phải là gấu trúc của cậu hay sao.
- Này nói lại đi mình với cô ta là kẻ thù của nhau đó nha.
- Con nhỏ đó xinh thật.- Minh Cường khen.
- Nhưng sao con nhỏ đó lại ở đây?- Hoàng Anh hỏi.
- Mặc xác cô ta quan tâm làm gì- Hắn nói vậy chứ thực lòng cũng rất muốn biết vì sao nó lại ở đây.
- Các anh đang nói con nhỏ đó hả?- Đứa con gái ngồi cạnh Nhật Duy hỏi.- Cô ta cũng mới làm ở đây thôi, cũng xinh đấy nhưng kiêu lắm nghe nói con nhỏ đó chẳng tiếp khách bao giờ đâu. Mà hình như nó có võ thì phải biết như vậy nhưng cũng nhiều thằng ham gái đẹp mà nhào vô nhưng đều bị đánh cho tan xác đấy hahaha ngu không chịu nổi.
Nói xong cô ta quay sang chỗ Nhất Bảo thấy hắn nhìn cô gái đó không chớp mắt nói:
- Anh mê con nhỏ đó rồi hả?
- Hả...Không...không đừng nói bừa.- hắn ấp úng nói.
Hắn rất ngạc nhiên về vẻ ngoài của nó bây giờ, nó khác hẳn với ngoại hình ban sáng trông nó lúc này thật xinh đẹp và quyến rũ. Tiếng gọi của Cường làm hắn thoát khỏi dòng suy nghĩ:
- Nhất Bảo cậu làm sao vậy? Sao cứ ngồi ngây ra đấy thế?
- Ak không sao.
Hôm nay nó rất mệt nhưng vì mẹ nó vẫn phải đi làm nó cầm số tiền vừa kiếm được chạy ngay đến bệnh viện.
- Bác sĩ tiền đây có thể truyền máu ẹ cháu rồi chứ ạ?- nó hỏi.
- Ừ cháu mang tiền đến quầy thu ngân đi mẹ cháu sẽ được truyền máu ngay.- Bác sĩ nói.
Mẹ nó đang được truyền máu nó đứng ngoài nhìn qua tấm kính thấy khuôn mặt nhợt nhạt gầy ốm của mẹ lòng nó đau lắm. Bỗng một giọt lệ rồi 2 giọt 3 giọt cứ thế tuôn rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của nó. Bác sĩ đến bên vỗ nhẹ vào vai nó thay lời cảm thông. Ông nói:
- Tình hình mẹ cháu bây giờ không được khả quan cho lắm. Bệnh của mẹ cháu đang tiến triển rất nhanh đã đến giai đoạn 2 rồi.
Nó cũng học ngành y nhưng nó không nghĩ rằng bệnh của mẹ nó lại tiến triển nhanh như thế. Nó đang suy sụp hoàn toàn nó khụy xuống khóc nức lên.
- Vậy là mẹ cháu sắp chết rồi sao? hức hức...không thể như thế được mẹ ơi huhu...- nó gào trong đau đớn.
- Bình tĩnh đi cháu. Giờ bệnh viện đang tìm tủy thích hợp để thay ẹ cháu, sẽ mau chóng tìm được thôi.- Ông trấn an nó.
Nó ngồi như người mất hồn bên cạnh giường bệnh của mẹ nó, nó cầm lấy tay mẹ những giọt nước mắt lại rơi. Mẹ nó khẽ mở mắt thấy nó bà cười hiền giọng yếu ớt nói:
- Hải Linh hả con...con đến lâu chưa.
Nó quệt nước mắt nói:
- Con...cũng vừa đến thôi.
- Sao con khóc vậy.- mẹ nó hỏi.
- Con nhớ mẹ.- nó ôm lấy bà- mẹ, mẹ đừng rời xa con nhá, con yêu mẹ nhiều lắm. Con yêu mẹ.
Nói rồi nó lại khóc nức nở. Bà ôm lấy nó nói:
- Ừ mẹ cũng yêu con nhiều lắm.-Hai mẹ con cứ thế ôm nhau khóc.
* * * * Sáng hôm sau *
Nó đi học với một tâm trạng rất buồn bỗng đang đi đâm phải 1 người nào đó (nó cúi mặt xuống đất mà) nó xin lỗi:
- Xin lỗi.
- Hả? cô mà cũng biết xin lỗi ý ak. Tôi có nghe nhầm không đây?
Nghe cái giọng nói quen quen nó ngước mắt lên nhìn. Sửng sốt nó thốt lên:
- MA (gọi tắt của tên Ngưu Ma Vương ý hihi)...
- MA cái đầu cô ý.- hắn cốc vào đầu nó.
- Ui da đau. Mới sáng ra đã gặp phải anh chắc tôi đen cả ngày quá.- nó nói.
- Cái gì tôi còn chưa nói câu đó đâu đấy.
- Vậy anh đến đây có việc gì?
- Tôi đến có chuyện muốn nói với cô đây.
- Chuyện muốn nói tôi có nghe nhầm không vậy? Tôi và anh thì làm gì có chuyện để nói hả Ma Vương?
- Này tôi là Vương Nhất Bảo sao cô cứ chế tên của tôi đi thế hả?- hắn tức giận nói.
- Vậy sao anh cứ gọi tôi là gấu trúc hoài vậy?- nó cũng lên giọng không kém.
- Ừ thì không gọi nữa được chưa hả Hải Linh?
- Sao anh biết tên tôi. Tôi nhớ là đã nói tên cho anh đâu nhỉ?
- Cô ngốc thế cái tên lù lù trên áo tôi đâu có mù mà không nhìn thấy.
- Ừ nhỉ hihi quên mất.
- Thôi không nói nữa tới chỗ nào đi, tôi có chuyện muốn nói với cô đây.- Hắn nghiêm giọng nói.
- Ok.
* Khuôn viên trường *
- Anh nói cái gì? Không tôi không làm đâu.- nó hét lên.
- Tại sao?- hắn hỏi.
- Tôi không muốn người khác sai bảo tôi này nọ hơn nữa lại là anh chắc tôi die quá.
- Nhưng nếu cô làm giúp việc của tôi 1 tháng cô sẽ nhận được 10 triệu.
- 10...10 triệu không nhầm đấy chứ?- nó hỏi lại.
- Đúng 10 triệu chỉ cần hàng ngày cô đem thức ăn lên phòng cho tôi và gọi tôi dậy đi học thì số tiền đó sẽ là của cô.Ok?
Nó nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ.
- Anh đừng có đùa tôi như vậy.
- Tôi không đùa đang nói nghiêm chỉ đấy. Đang có hàng trăm người xếp hàng để làm giúp việc cho tôi kia kìa.
- Vậy sao anh không chọn 1 trong số đó mà lại chọn tôi làm gì?
- Ừ thì...thôi đừng hỏi nhiều trả lời đi làm hay không?
- Không.- nó quả quyết nói.
- Cái gì cơ hội tốt như vậy mà cô còn kiêu hả?
- Không phải tôi kiêu mà tôi chỉ đang giữ tính mạng của mình thôi.
- Tính mạng? cô nghĩ tôi đáng sợ vậy sao?
- Đúng. Tôi và anh mới hôm qua còn đánh nhau bể đầu mẻ trán mà hôm nay tự dưng anh nói tôi làm giúp việc cho anh thì làm sao không lạ?
- Cô...cô...-hắn tức giận nói hít một hơi thật sâu hắn hỏi lại.- Tôi hỏi cô lần cuối cô có làm giúp việc cho tôi không?
- Tôi cũng nhắc lại là KHÔNG anh nghe rõ chưa.
- Được lắm cô đừng có hối hận đấy. - Oh sẽ không có chuyện đấy đâu Ma Vương ạ.
Hắn tức giận bỏ đi. Nó về lớp thấy tụi Mạnh Quân đang ngồi đó liền chạy vào.
- Anh xinh gái hihi đi xuống canteen đi em đói quá.
- Ừ.- cả bọn kéo nhau xuống canteen.
Bỗng điện thoại nó reo, là số của bác sĩ nó vội nhấc máy:
- Alo bác sĩ có chuyện gì với mẹ cháu ạ?- nó lo lắng hỏi.
- Không bác gọi để thông báo là có tủy thích hợp ẹ cháu rồi.
- Thật không ạ?- nó vui mừng nói, nhưng rồi lại mau chóng xị xuống khi nghĩ đến số tiền lớn để thay tủy.
- Cháu có đồng ý thay tủy ẹ không? nếu có thì mau chóng đến bệnh viện làm hồ sơ đi nha.- bác sĩ nói.
- Vâng tất nhiên là có rồi ạ. Nhưng giờ cháu không có đủ tiền có thể cho cháu vài hôm nữa được không ạ?
- Ừ nhưng bệnh của mẹ cháu thì không thể đợi lâu được nữa đâu.
- Dạ cháu biết cháu sẽ sớm trả lời thôi.- Nó cúp máy. Thấy mặt nó xám xị Kiều Trang hỏi:
- Có chuyện gì với mẹ à?
- Không bác sĩ nói tìm được tủy thích hợp rồi.- nó buồn rầu nói.
- Vậy thì tốt quá rồi còn gì.- Quỳnh Anh.
- Nhưng...em đâu có đủ tiền để trả chi phí cho ca mổ này chứ.
- Vậy bây giờ phải làm sao đây?- Mai Thùy hỏi.
- Em cũng chẳng biết phải làm sao nữa mới đầu tháng chẳng ai chịu ứng trước ình tiền lương.
- Nhưng chẳng nhẽ lại để mẹ như vậy.- Mạnh Quân hỏi.
- Không nhất định em phải kiếm được số tiền đó.- nó nói.
Hôm đó nó không trú tâm vào bài giảng. Bỗng nhớ đến lời đề nghị của hắn, nhưng nó đã từ chối phải làm sao đây. Chẳng nhẽ lại đến đó trả lời lại. Không! không thể thà rằng chết cũng không làm cho hắn. Nhưng còn mẹ? mẹ đang rất cần số tiền đó mình phải làm sao đây? Thôi kệ đi cứu mẹ là việc quan trọng nhất. Thôi được mình sẽ đồng ý vì mẹ mình sẽ làm tất cả.- nó nghĩ.
Thấy nó cứ ngồi đơ ra đấy Quỳnh Anh huých nhẹ vào tay nó:
- Em làm sao thế?
- Không em đang nghĩ vài chuyện thôi.
Giờ ra chơi nó chạy nhanh sang khoa của Nhất Bảo, đứng trước cửa lớp nó nhờ một chị vào gọi hộ nhưng Nhất Bảo không có trong lớp. Nó chạy đi tìm quanh trường nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng của hắn đâu cả ngay cả nhóm bạn của hắn cũng chẳng thấy đâu. Nó chán nản bước về lớp học, thấy nó về Mạnh Quân chạy ra kéo nó về chỗ hỏi:
- Em chạy đi đâu thế?
- Em đi tìm Ma Vương.
- Ma Vương?- cả bọn đồng thanh nói.
- Em tìm hắn có việc gì?- Kiều Trang hỏi.
Nó kể lại mọi chuyện ban sáng cho họ nghe.
- Vậy em tìm hắn để thay đổi quyết định đó hả?- Mai Thùy hỏi.
- Vâng. Nhưng hắn không có trong lớp.
- Này em chán sống rồi hả mà đi đồng ý làm giúp việc cho hắn sau những vụ vừa xảy ra?- Quỳnh Anh nói.
- Nhưng số tiền đó rất cần với em.
Cả nhóm im lặng chẳng nói thêm câu gì vì họ biết dù có nói gì đi nữa thì cũng chẳng có thể thay đổi được gì. Nó yêu mẹ nó vì thế dù có phải làm gì ( không trái với lương tâm đấy nhá) nó cũng phải giữ lại mạng sống ẹ nó.
* Đêm qua * - Thưa cậu chủ đây là lí lịch của cô gái đó.- Ông quản gia nói, đưa cho hắn tờ lí lịch của nó.
Ông ta nói tiếp:
- Tên cô ấy là Trần Hải Linh, đang học tại trường đại học y Hà Nội,có một người mẹ nuôi là bà Hoàng Thu Thanh...
- Thôi được rồi để cháu tự đọc bây giờ bác có thể ra ngoài.
- Dạ! Chúc cậu chủ ngủ ngon.
- Chúc bác ngủ ngon.- hắn đáp.
Nói rồi hắn nhìn vào tờ lí lịch của nó. Hắn vô cùng ngạc nhiên khi đọc thấy một ngày nó phải làm những 5 việc để kiếm tiền giúp mẹ. Đọc đến đây lòng hắn bỗng có một cảm giác đau xót khó tả.
- Mình làm sao vậy nè.- hắn tự hỏi chính mình rồi tiếp tục đọc tiếp.
Đọc xong tờ lí lịch của nó hắn thốt lên:
- Choáng toàn tập. Không ngờ cô ta cũng giỏi đấy chứ.
Nói rồi hắn leo lên giường ngủ. Nhưng nhớ đến chuyện nó phải làm phụ mẹ như vậy rồi cả cảnh tối nay ở quán bar nữa hắn không sao ngủ được. Hình ảnh của nó lại xuất hiện trong đầu cậu, một đứa con gái ngây thơ hồn nhiên lúc cậu mới lần đầu gặp rồi lại hình ảnh quyến rũ khi nó trong quán bar làm cho cậu không thể rời mắt khỏi con người ấy.
" Chẳng lẽ mình đã...Không không chỉ là kẻ thù thôi. Là kẻ thù.
"-hắn tự nhủ với chính mình. Hắn cố nhắm mắt lại để ngủ nhưng không sao chợp mắt được. Cứ nhắm mắt lại hắn lại nghĩ về nó, thấy hình ảnh của nó.
- Trời ơi!!! Gấu trúc tôi ra lệnh cho cô mau biến ra khỏi đầu tôi ngay!
Bỗng nhiên trong đầu hắn nhảy ra ý định sẽ cho nó làm giúp việc ở đây.
"Nhưng việc quái gì mình phải làm thế? Thôi kệ đi coi như làm từ thiện đi. Ừ cứ vậy đi. Nhưng phải nói với cô ta thế nào đây mà chắc gì cô ta đã đồng ý. Nhưng...thôi kệ đi quyết định vậy đến lúc đó tính sau.
"- hắn nghĩ.
* Hiện tại *
Hắn và tụi bạn đang chơi trong quán bar NO.1 như mọi quán khác trong thành phố thì vào cái giờ này sẽ chẳng có ma nào đến cả nhưng quán này dành cho khách VIP nên ở đây vào lúc nào cũng đông khách. Bọn hắn vẫn ngồi ở chỗ cũ đang nhâm nhi li Cocktail hắn nghĩ lại câu nói của nó không ngờ nó lại nghĩ hắn xấu xa như thế hắn cảm thấy buồn vì nó nghĩ hắn như vậy. Hắn vẫn mải mê suy nghĩ về chuyện đó chỉ khi Minh Cường lay tay hắn mới quay lại hiện thực.
- Sao thế từ hôm qua cậu như người mất hồn ý?
- Ừ đúng đấy cậu sao thế?- Hoàng Anh nói.
- Không chẳng sao cả.- hắn.- Thôi về đi mình mệt rồi.- hắn đứng dậy bỏ đi.
- Mới đến mà.- Hoàng Anh ngơ ngác hỏi.
- Thằng này lạ thật. - Minh Cường.
- Về thôi.- Nhật Duy vẫn cái thái độ lạnh lùng nói.
Bước ra cửa quán bar đã chẳng thấy bóng dáng hắn đâu cả.
- Nó đâu rồi.- Hoàng Anh ngó nghiêng hỏi.
- Ai biết được. Thôi gọi cho nó xem.- Minh Cường móc điện thoại gọi hắn nhưng hắn tắt máy.- tắt máy rồi kì thật mọi lần hắn có như vậy đâu.
- Haizzzzz chắc kết em nào nhưng bị nó đá rồi đây.- Hoàng Anh.
- Khùng hả thằng này có bao giờ yêu thật đâu mà đá mới đấm.- Minh Cường cốc nhẹ vào đầu Hoàng Anh.
- Ừ nhỡ tớ nói đúng thì sao? biết đâu được đấy.- Hoàng Anh biện minh.
- Thôi về biệt thự thôi.- Nhật Duy. ( 3 người này ở chung biệt thự còn hắn thì ở 1 biệt thự khác.)
- Hả về làm gì sớm đi đâu chơi đã.- Minh Cường và Hoàng Anh đồng thanh.
Chẳng nói gì thêm Nhật Duy bước lên xe đi về thấy vậy Hoàng Anh & Minh Cường chán nản đi theo.
- Chán thật.- Hoàng Anh.
- Haizzz. * Hôm sau *
Nó đang đứng trước cửa lớp hắn ngó nghiêng vào trong nhưng vẫn không thấy mặt mũi hắn đâu, nó đoán hắn chưa đến. Nó đã đứng đây đợi hắn hàng nửa tiếng đồng hồ rồi nhưng vẫn chưa thấy hắn đâu chân nó thì đã mỏi rã rời rồi. Bực mình nó định quay về lớp nó thì có tiếng gọi đằng sau:
- Gấu trúc!!!
Nó bực mình quay lại thấy tụi bạn hắn đang lại gần nhìn quanh nhưng chẳng thấy hắn đâu cả liền hỏi:
- Chào. Các anh không đi cùng Ma Vương ak`.
- Ma Vương?... Ak Nhất Bảo hả? Bọn anh không ở chung với nó sao đi cùng được.- Hoàng Anh nói.
- Nó chưa đến hả? Em tìm nó có chuyện gì không?- Minh Cường hỏi.
- Em có chút chuyện thôi.
- Chắc hôm nay nó không đi học đâu.- Nhật Duy lạnh lùng nói.
- Dạ không đi học?- nó hỏi lại.-vậy các anh có biết anh ta ở đâu không?
- Chắc ở nhà gì đấy. Ak mà em nhảy trông đẹp thật đấy.- Minh Cường khen.
Nó tái xanh mặt. Sao họ lại biết nó đi làm thêm ở quán bar chứ? Nó kéo cả 3 người ra một góc nói:
- Các anh đừng có nói chuyện đó với ai đấy. Em chỉ làm thêm ở đó thôi chứ không có làm chuyện gì bậy bạ đâu.- nó thanh minh.
- Thì bọn anh có nói gì đâu hihi. Hoàng Anh nói.
- Vậy anh cho em địa chỉ nhà hay số điện thoại của anh ta được không?- no se ngại nói.
- Nó tắt máy từ hôm qua để anh đọc địa chỉ cho.- Minh Cường nhanh nhảu.
Nó đến ngay nhà hắn. Xuống xe buýt nó phải đi bộ thêm 1 đoạn nữa mới tới nhà hắn, trước mặt nó là một ngôi biệt thự đồ sộ nó xem lại mảnh giấy ghi địa chỉ nhà hắn trên tay đọc đi đọc lại nhìn đi nhìn lại thì đây chính là ngôi biệt thự hắn đang ở. Nó nhấn chuông giọng một người phụ nữ phát ra:
- Xin chào ai vậy?- người phụ nữ nhìn qua chiếc màn hình nhỏ hỏi nó.
- Dạ chào bác. Cháu là Hải Linh.- nó lễ phép nói.
- Cháu đến đây có chuyện gì?- người phụ nữ vẫn tiếp tục hỏi.
- Dạ cháu đến gặp Ma...ak Nhất Bảo ạ.- nó suýt lỡ miệng nói Ma Vương.
- Cô là gì của cậu ấy?
- Dạ cháu là bạn ạ.
- Thiếu gia nhà tôi hôm nay không được khỏe hôm khác cô ghé lại.
- Dạ cháu có việc quan trọng cần nói với cậu ấy. Phiền bác nói với cậu ấy là cháu đang đợi ở đây.
- Thôi được đợi tôi chút.
- Dạ.
Nói rồi người phụ nữ chạy đến chỗ quản gia thông báo:
- Dạ có một cô gái đến tìm thiếu gia.
- Ra nói cậu chủ không được khỏe bảo người đó về đi.- ông quản gia nói.
- Dạ nhưng cô gái đó nói có chuyện gấp cần nói với thiếu gia thưa ông.
- Cô ta là ai?
- Cô ấy tên Hải Linh.
- Hải Linh?- ông quản gia nhắc lại rồi à lên một tiếng vì ông nhớ ra đó là người con gái hôm qua cậu chủ bảo ông điều tra. Ông nói tiếp:
- Để tôi lên gọi thiếu gia.
* Phòng hắn *
- Thưa thiếu gia có cô Hải Linh tới gặp cậu.
Hắn đang nằm trên giường nghe thấy những gì ông quản gia nói liền ngồi vục dậy.
- Hải Linh? cô ta đến đây có chuyện gì?- hắn hỏi.
- Cô ấy nói có chuyện quan trọng cần nói với thiếu gia.
- Vậy giờ cô ta đang ở đâu?
- Dạ cô ấy đang đợi ngoài cổng.
- Ông xuống mở cửa cho cô ta đi tôi sẽ xuống bây giờ.-hắn ra lệnh.
Nó đang ngồi ở phòng khách vô cùng ngạc nhiên trước nội thất của căn phòng.
- Woa đẹp quá.
- Cô là Hải Linh?
Nó đang mải mê ngắm nhìn căn phòng bỗng nghe thấy tiếng hỏi làm nó giật mình quay lại.
- Dạ chào bác.- nó cúi người chào.
- Thiếu gia nhà chúng tôi sẽ xuống bây giờ.- ông ta lạnh lùng nói.
- Dạ.-nó ngồi xuống nhấc hụm nước uống để tinh thần thoải mái hơn. Nó đã từng dạy thêm cho 1 học sinh con nhà giàu có nên nó cũng có đôi chút biết về nghi lễ hoàng gia. Nó căng thẳng về mấy cái việc lễ nghi hoàng gia kiểu này, chỉ cần sai sót một chút là họ sẽ quy ình tội vô lễ mà nó đã mắc phải nên đã phải nghỉ việc ở chỗ đó.
- Đi thôi.- Hắn xuống mặc một bộ đồ cá tính ra lệnh cho nó giọng lạnh băng.
Nó chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị hắn kéo tay đi.
- Khoan đã tôi có chuyện muốn nói với anh.- nó nói.
- Để sau đi.- hắn vẫn lạnh lùng nói.- lên xe đi.
- Đi đâu?- nó hỏi.
- Cứ đi rồi khắc biết.- hắn ngồi trên xe đợi nó.