Hai thiếu niên nằm song song nhau. Tay nắm tay. Không chứa tí tìиɧ ɖu͙© nào.
Chỉ là thuần túy mà tiếp xúc, đại biểu có được lẫn nhau, cũng đủ để họ vui mừng.
"Sóc nhỏ". Trì Đông Dương lẩm bẩm mở miệng.
"Ừ" Tiêu Tùng Hứa nhìn cậu.
" Tớ nghĩ, tớ được chú định là sẽ thích cậu."
"Tại sao lại đột nhiên nói vậy?"
Trì Đông Dương lại một lần nữa nhìn thẳng vào mắt cậu, "Cậu còn nhớ cái lần tớ uy hϊếp bọn côn đồ kia không?"
Tiêu Tùng Hứa đương nhiên nhớ rõ. Có thể nói trải qua sự việc đó mới khiến cậu động tâm.
Tiêu Tùng Hứa còn nhớ rõ, Trì Đông Dương lúc ấy còn nói chính mình không có động thủ.
Nhưng rõ ràng không có động thủ, lại làm cho đám ác bá kia bị đánh tơi bời, quỳ xuống đất kêu rên.
Tiêu Tùng Hứa lúc ấy vẫn chưa biết được, Trì Đông Dương đến tột cùng là như thế nào làm được.
Nhìn bầu không khí hiện tại, Trì Đông Dương hẳn là chuẩn bị nói cho cậu.
"Nói cho cậu một bí mật. Tớ đã từng là côn đồ.: Trì Đông Dương chủ động nói ra lịch sử đen của mình, "Cho nên, muốn hù dọa mấy tên côn đồ đó, tớ lại quá quen thuộc."
"Cái gì?!" Chuyện này làm Tiêu Tùng Hứa cảm thấy khϊếp sợ.
Trì Đông Dương thoạt nhìn ôn nhu như ánh mặt trời, không giống như người từng tiếp xúc qua xã hội âm u.
Cậu không nghĩ tới, người trước mắt lại từng trải qua chuyện như vậy.
Trì Đông Dương đem kí ức từ từ kể ra —----
"Tớ đoán cậu nhất định sẽ nghĩ, ' Trì Đông Dương là người ưu tú như vậy, sao có thể là côn đồ? ' đúng không?"
"A, đúng vậy......"
"Ha ha, không kỳ quái. Tớ đã quen bị đánh giá như vậy rồi. Từ nhỏ đến lớn, tớ đều là con người người ta trong mắt người khác. Tướng mạo, chiều cao, tính cách, thành tích, gia cảnh, tớ rất rõ ràng, trên những phương diện này tớ đều có ưu thế.
"Tớ biết tớ rất ưu tú, tớ cũng biết ở trong mắt người khác tớ rất ưu tú. Dần dần, ' ưu tú ' hai chữ này đã trở thành gông xiềng, thành việc làm tớ bị người khác bắt nạt. Tớ sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của mọi người, dù là người nhà, bạn bè hay là bạn học.
"Đây chính là nguyên nhân mà tên tiểu tử thối Trì Hạ Thụ kia có thể bắt nạt tớ!"
Sau khi nghiến răng nghiến lợi, không khí cũng dịu lại. Nhưng sau khi các thiếu niên ngừng cười, biểu cảm của Trì Đông Dương lại thực thương cảm.
"...Tớ từng bị một người đã từng là bạn bè khống chế tinh thần, bị hắn mạnh mẽ pua* sa đọa thành một tên côn đồ."
*Pua: PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là "nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau này lại dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ t.ình d.ụ.c.
"Khống chế tớ quá đơn giản. "Cậu ghét bỏ tớ phải không? Trì Đông Dương cậu làm tớ rất thất vọng." " Cậu quả nhiên không phải người đi chung một đường với bọn tôi, Trì Đông Dương." " Trì Đông Dương, nếu cậu không dám làm tớ sẽ xem thường cậu." chỉ bằng những lời này là đủ rồi.
"Bọn họ chưa từng để ý cảm nhận của tớ. Bọn họ chỉ muốn nhìn tớ sa đọa. Lúc sau tỉnh ngộ cũng vì chuyện này mà tớ sa sút tinh thần, tớ bắt đầu kháng cự người khác thích mình."
"......"
Tiêu Tùng Hứa không nói gì.
Cậu chỉ là nắm lấy Trì Đông Dương tay, cấp cho đối phương thêm sức mạnh. Trì Đông Dương tiếp tục nói: "Bởi vì những trải nghiệm đó, tớ mới nhận thức rõ hơn, "bọn côn đồ ở đám đông" đã bắt nạt bao nhiêu người yếu đuối. Tiền tài, quyền lực, bạo lực, bất luận cái gì một cái vũ khí cường đến mức tận cùng, đều có thể làm bọn hắn thần phục. Mà tớ, có vũ khí cực hạn như thế, bọn họ đương nhiên sẽ sợ tớ."
Nói đến đây, Trì Đông Dương quay sang nhìn Tiêu Tùng Hứa, sốt ruột giải thích:
"Bất quá hiện tại cậu không cần sợ tớ! Tớ đã cải tà quy chính rồi! Hơn nữa ở giai đoạn kia cũng không có làm chuyện gì xấu. Tớ chỉ là muốn cùng cậu thẳng thắn, không phải muốn hù dọa cậu......"
"Trì Đông Dương.".
TruyenHDTiêu Tùng Hứa ôn nhu đánh gãy lời giải thích của thiếu niên đang hoảng loạn.
"Ừ." Trong mắt Trì Đông Dương chiếu ra bộ dáng bình thản của Tiêu Tùng Hứa.
"Cảm ơn cậu, lúc đó cậu rõ ràng đã bị thương, còn lấy vũ khí ra bảo vệ tớ." Tiêu Tùng Hứa nói lời cảm ơn.
Cảm ơn thiếu niên lúc ấy nguyện ý vì chính mình, một lần nữa đối mặt kia đoạn hồi ức kia, đối mặt đám côn đồ.
"Sóc nhỏ......" Trì Đông Dương đem cậu kéo đến bên miệng, lúc cậu còn đang bối rối, liền hôn lên môi cậu.
Ấm áp.
Uyển chuyển nhẹ nhàng.
"Đây là nguyên nhân chú định tớ thích cậu." Trì Đông Dương bình tĩnh trở lại, cẩn trọng mà nhìn Tiêu Tùng Hứa, "Cho dù là người nhà của tớ, lúc đồng hành cùng tớ, cũng tránh không khỏi có lúc sẽ mang hư vinh ra khoe. Càng không cần phải nói đến bạn học xung quanh. Bọn họ xuyên thấu qua tớ, nghĩ đến chính là chính mình.
"Nhưng chỉ có cậu, từ lần đầu tiên gặp mặt vẫn luôn như thế. Ánh mắt của cậu rất thuần khiết, không mang theo hư vinh. Người giống như tớ, chú định sẽ bị ánh mắt như vậy hấp dẫn.
"Tiêu Tùng Hứa, tớ được chú định là sẽ thích cậu."
*
Trên nền tuyết lạnh băng, một chú sóc đang bôn ba nhận hết mọi ủy khuất. Sóc con khóc sướt mướt mà đi tới, nhưng lại chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ từ bỏ mà tiến lên. Trong mùa đông lạnh giá, sóc con cho rằng thế giới trước mắt mình sắp sửa tối đen đi. Lúc này, mây đen đột nhiên tản ra, mặt trời ló dạng. Mặt trời ấm áp trong mùa đông, ánh mặt trời dừng ở trên người sóc con, làm nó kinh sợ mà rớt xuống một thân tuyết.
Sóc con nhớ kỹ ánh mặt trời kia, ánh mặt trời thắp sáng lên thế giới của mình.
Trong sự gần kề của biên giới mùa xuân, con sóc nhỏ ẩn mình trong những khu vực sâu của vùng đất tuyết, và nhặt được một viên ngọc không phát sáng dưới ánh mặt trời.
Tuy rằng không sáng lên, sóc con lại liếc mắt một cái liền nhận ra, đó chính là mặt trời ấm áp đã từng chiếu sáng cho mình kia. Sóc con thực sự sợ hãi, muốn cứu mặt trời.
Chính là những động vật nhỏ xung quanh đều bởi vì mặt trời không sáng nữa, mà rời xa nó. Sóc con quay đầu lại xem, tuyết địa thượng lạc đầy ánh mặt trời. Nó chứng minh đây đã từng là ánh mặt trời ấm áp.
Sóc con vì thế quay đầu lại, nhặt từng mảnh mặt trời lên, đưa lên trên người mặt trời.
Mặt trời tỉnh, nó nhận ra đây chính là chú sóc con mà mình từng cứu "Tại sao ngươi không từ bỏ ta?" Mặt trời hỏi.
"Bởi vì ngươi cũng chưa từng từ bỏ ta!" Sóc con cười trả lời.
"Đó là bởi vì sóc con ngươi mắt sáng." Mặt trời cười khẽ, "Ta như thế nào bỏ được động vật nhỏ như ngươi biến mất ở trong tuyết?"
"Ta cũng giống ngươi!" Sóc con chân thành đáp lại, "Bởi vì ngươi là mặt trời đặc biệt, không sợ ánh mặt trời của ngươi biến mất, cũng không có bất kỳ mặt trời nào có thể thay thế ngươi."
Sau một đường, sóc con đều cùng mặt trời vừa mới khôi phục kết bạn mà đi.
Sóc con không còn cảm thấy rét lạnh nữa.
Bởi vì sóc con được nó mang vào đông ấm áp.
*
Hồi ức kết thúc, hai thiếu niên nằm song sang vẫn nhìn chăm chú vào nhau.
Một người nhìn như nhỏ yếu bất lực, kỳ thật có tiềm năng ấp ám nhất Thế giới. Một người nhìn như hoàn mỹ, kỳ thật ngược lại càng cần người khác phải chú ý. Hai người như vậy, thích lẫn nhau.
Bọn họ hiện tại còn chưa phải là người yêu, nhưng họ tin tưởng, tương lai sẽ có một ngày, bọn họ sẽ ở bên nhau, hơn nữa sẽ vẫn luôn ở bên nhau.
"Nếu chúng ta hiện tại còn không thể hôn môi," Trì Đông Dương dùng ngón trỏ móc lấy ngón trỏ của Tiêu Tùng Hứa, "Chúng ta có thể dùng ngón trỏ thay thế?"
"Thay thế thế nào?" Tiêu Tùng Hứa không có trốn tránh, nhìn chằm chằm hai ngón tay.
Ngón tay hơi dài của Trì Đông Dương sờ soạng lòng bàn tay của Tiêu Tùng Hứa.
Như là hai đối môi tiếp xúc với nhau.
Càng vuốt ve, mặt Tiêu Tùng Hứa càng hồng.
Nhưng cậu không trốn, mà là mặc cho Trì Đông Dương làm xằng làm bậy.
Hai ngón tay dính sát vào nhau, càng áp càng chặt.
Rồi sau đó, ngón tay Trì Đông Dương quấn lấy đốt ngón tay của Tiêu Tùng Hứa.
Ngón tay chạm nhẹ vào nhau, da gần nhau, sự ấm áp truyền qua làm cho tâm hồn người cảm thấy ngứa ngáy.
Hai thiếu niên nhìn nhau cười. Đột nhiên cảm thấy hành vi của chính mình rất ấu trĩ.
"Cậu chờ xem, bạn trai tương lai." Trì Đông Dương tỏ ra vẻ hung ác uy hϊếp.
Tiêu Tùng Hứa lại không sợ, cười trả lời, "Tớ chờ, bạn trai tương lai."
Có lẽ bởi vì thiếu niên đã chịu gông cùm xiềng xích, tạm thời còn chưa có biện pháp bảo hộ tốt. Một khi đã như vậy, chi bằng trước đó làm bảo hộ cho các thiếu niên chưa trưởng thành.
Hứa hẹn chẳng sợ đến trễ một chút, ít nhất trước khi tiến lên, cũng đã sớm một đường sinh hoa.
HOÀN VĂN.