Rõ ràng là chỉ có hai người ở trên sân thượng.
Nhưng hai người bị nhốt phía sau cánh cửa, lại không hẹn mà đồng thời cúi đầu đỏ mặt.
Ngực phập phồng, hô hấp dồn dập...
Dường như không khí thiếu oxi.
Đầu óc Trì Đông Dương rối loạn, anh có nhiều điều muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Anh chỉ có thể cố gắng thăm dò: "Vừa rồi... Hàn Nhan..."
Tiêu Tùng Hứa lập tức hiểu vấn đề.
Thiếu niên nhỏ cúi đầu thật sâu, trả lời nhẹ nhàng: "Hàn Nhan, cậu ấy...tỏ tình với tớ."
"Cậu trả lời thế nào?" Trì Đông Dương ngay lập tức đặt câu hỏi.
"Tớ... Tớ nói tớ rất vui." Tiêu Tùng Hứa trả lời đúng sự thật.
"Cậu đồng ý rồi?" Trì Đông Dương nội tâm lộp bộp.
"Không, không phải đâu." Tiêu Tùng Hứa lập tức giải thích, "Tớ chỉ nói rằng tớ rất vui. Dù gì Hàn Nhan cũng tài giỏi như vậy, được người tài giỏi như thế thích, cũng là một chuyện vui chứ."
"Vậy cậu đồng ý rồi sao?" Trì Đông Dương nhắc lại điểm quan trọng trong câu hỏi.
"Không có." Tiêu Tùng Hứa lắc đầu.
"Tớ chỉ nói với cậu ấy, chúng ta hiện tại còn quá nhỏ, không phải là thời điểm để yêu đương. Cho nên tớ từ chối cậu ấy."
Một đường chạy vội này, Trì Đông Dương như lâm đại địch.
Cuộc trò chuyện này khiến Trì Đông Dương lo được lo mất. Anh thực sự không thể hiểu được loại cảm giác này. Cảm xúc của anh bị kiểm soát hoàn toàn bởi một người khác.
Khi Tiêu Tùng Hứa nói "rất vui", anh cảm nhận được rằng có nguy cơ.
Khi Tiêu Tùng Hứa nói "Từ chối", anh lại cảm nhận được niềm vui như một người điên.
Khi Tiêu Tùng Hứa nói "Tuổi còn nhỏ", anh lại cảm nhận được sự mất mát.
Trì Đông Dương như đang sống trong cảm giác của mình.
Mà người nắm giữ nút điều khiển, lại chính là Tiêu Tùng Hưa với vẻ mặt vô Tớ.
Dúng vậy, đúng vậy...
Vẫn là học sinh cấp ba, Tiêu Tùng Hứa là một đứa con nghe lời, nhất định là không thể...
Trì Đông Dương đem lời nói của mình nuốt trở vào.
Anh thở dài một hơi.
Sự mất mát vừa rồi đã làm mất đi hy vọng của anh. Trì Đông Dương tạm thời không có dũng cảm để đặt câu hỏi:
"Cái kia, nếu mọi người đều đã lớn rồi, Hàn Nhan lại tỏ tình thì cậu có đồng ý không?"
Hoặc có thể là:
"Mặc dù chúng ta đều còn nhỏ, nhưng nếu Hàn Nhan tỏ tình, cậu có đồng ý không?"
Vì quá mức trân trọng, Trì Đông Dương đang chật vật trước câu hỏi của mình.
Anh sợ nghe câu trả lời phủ định từ miệng người mà mình thích.
"Sắp nghỉ đông rồi, chúc cậu năm mới vui vẻ sớm."
Trì Đông Dương đột nhiên chấm dứt đề tài.
Tiêu Tùng Hứa nhìn anh, tựa hồ cảm thấy không thể hiểu.
"A... Tớ nghĩ, sắp nghỉ đông rồi, chúng ta nên giữ bình tĩnh một chút. Cậu nói đúng, chúng ta còn nhỏ, việc học quan trọng... Tớ sẽ cố gắng giữ mình sạch sẽ..."
Trì Đông Dương lui về phía sau nói, không đợi câu trả lời.
"Muốn bình tĩnh cái gì?" Tiêu Tùng Hứa nhăn mày, tựa hồ có chút khổ sở.
Nhìn thấy vẻ mặt của người mình thích, Trì Đông Dương ngay lập tức phản ứng lại, theo cách anh nói, hình như đã tạo ra hiểu lầm...
"Có lẽ sẽ làm cho Tiêu Tùng Hứa bị tổn thương." Trì Đông Dương tạm thời có lẽ làm điều này.
Anh tiến lại, nhẹ nhàng xoa đầu Tiêu Tùng Hứa, như an ủi, nhưng vẫn giữ sự nghiêm túc.
"Đừng suy nghĩ quá nhiều. Chẳng phải việc bình tĩnh là tốt sao?"
"Ừ?"
" đúng rồi. Điều này là tốt. Tớ nhất định sẽ bình tĩnh tìm ra cách giải quyết."
Cuối cùng, Hàn Nhan xác nhận rằng 'ngây thơ' thắng trong tình cảnh này.
Do đó, việc làm của học sinh trung học là có lợi, và có lẽ sẽ có cách giải quyết tốt nhất.
*
"Anh ——"
Tiếng kêu của Trì Hạ Thụ đánh gãy động tác đi giày của Trì Đông Dương.
"Giờ mới mấy giờ? Sao anh đã ra ngoài?" Trì Hạ Thụ kinh ngạc hỏi.
Trì Đông Dương không trả lời trực tiếp, chỉ nói: "Hạ Thụ, chờ tài xế đưa em đi. Anh hôm nay có việc."
"Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên thì có việc gì?" Trì Hạ Thụ không hiểu, "Anh, mỗi lần khai giảng, đều muốn 'chậm chạp' một chút. Nhưng lần này sao anh..."
Trì Đông Dương đã bước ra khỏi cửa.
Để lại Trì Hạ Thụ hoài nghi rằng anh của mình đã bị đoạt xá.
Tất nhiên, Trì Đông Dương không bị đoạt xá.
Chỉ là qua một kỳ nghỉ đông. Một mùa đông trôi qua. Toàn bộ kỳ nghỉ đông, anh không thấy đươc chàng thiếu niên mà anh yêu thầm...
Người mà anh yêu thầm, là Tiêu Tùng Hứa- học sinh lớp 1 tự nhiên thành phố Sâm.
Trì Đông Dương ngày thường không có tính thiếu gia, gần như không cần tài xế đưa đón. Nhưng sau một kỳ nghỉ, sự mong đợi gặp Tiêu Tùng Hứa trong lòng khiến Trì Đông Dương hứng khởi gấp không chịu nổi.
Nếu có cánh. Anh muốn bay lên.
Anh nhanh chóng bước vào phòng học mà không để ý gì...
Nhưng không có ai ở đó. Trì Đông Dương chắc chắn là người đến sớm nhất.
Trái tim đập loạn nhịp cũng dần bình tĩnh lại. Trì Đông Dương tiến đến chỗ ngồi bên cạnh Tiêu Tùng Hứa.
Bàn thứ ba từ dưới lên, không gần cửa sổ.
Dù đã trải qua một kỳ nghỉ đông dài, nhưng tại đây anh vẫn có thể cảm nhận được mùi hương nhẹ và thoải mái từ trên người thiếu niên, nhìn thấy vẻ hồn nhiên và đáng yêu trên khuôn mặt của Tiêu Tùng Hứa.
Rất nhớ cậu.
Lúc gặp mặt, không biết bản thân có thể khống chế được không mà tiến đến ôm cậu. Sẽ dọa đến cậu ấy. Chỉ là, thật sự rất nhớ cậu.
Trì Đông Dương đứng ở bên cửa sổ, thư thả giữa làn gió mát, hít thở không khí trong lành, thả lỏng bản thân.
Tiêu Tùng Hứa chính ở lúc này đi vào lớp học.
Người Trì Đông Dương ngày đêm thương nhớ, vẫn như trước kia, vẫn đáng yêu như vậy.
Giống như trên đường chạy tương đối vội, khuôn mặt trắng nõn của cậu đỏ bừng, hai bên thái dương vẫn đang chảy mồ hôi, làm ướt nhẹp tóc mái.
Đôi mắt to đen của Tiêu Tùng Hứa tập trung nhìn chăm chú vào Trì Đông Dương, hình như không thể đoán trước rằng đối phương còn đến sớm hơn mình.
"Chào buổi sáng? Sao cậu đến sớm thế?" Trì Đông Dương mỉm cười.
Thậm chí việc chào hỏi cũng khiến Trì Đông Dương cảm thấy hạnh phúc. Anh chỉ là sợ rằng tình cảm của mình sẽ làm Tiêu Tùng Hứa cảm thấy khó chịu.
Chính là không nghĩ tới, người trong lòng lại bị mình dọa sợ đến mức bị nấc.
(này là đoạn đầu truyện nè, có ai còn nhớ không) Tuy rằng như vậy cũng rất đáng yêu.
Đem tư tâm của chính mình ẩn giấu, cố ý dán người đến gần, đem cậu ấn vào trong lòng ngực mình, dùng tay cảm nhận hô hấp của đối phương. Nhưng đối phương cũng hoàn toàn tín nhiệm mà hợp tác, cũng rất đáng yêu.
Bản thân câu có câu không mà nói chuyện phiếm, đối phương cũng đều đáp lại, thực đáng yêu.
Trì Đông Dương đứng, Tiêu Tùng Hứa ngồi.
Hai người trò chuyện với nhau, cách một khoảng cách nhỏ.
Trì Đông Dương có chút khó chịu, khó chịu vì cái khoảng cách này.
Vì thế anh lại lừa gạt, để Tiêu Tùng Hứa đứng bên cạnh cửa sổ, đứng ở trước mặt mình.
Tiêu Tùng Hứa tựa hồ không quá thích ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, đôi mắt dưới ánh sáng mặt trời hiện lên thật rõ ràng.
Sau đó lại híp mắt lại để hưởng thụ sự ấm áp của mặt trời, giống như chú sóc nhỏ đáng yêu nhất Thế giới.
Trì Đông Dương rất ít khi cảm thấy ai đó đáng yêu. Nhưng Tiêu Tùng Hứa là ngoại lệ.
Trì Đông Dương nhịn không được. Anh muốn độc chiếm sự đáng yêu này.
Vì thế, không khống chế được mà....
Kề môi sát môi đối phương.