CPU của Tiêu Tùng Hứa đã như đốt cháy.
Nhóm học sinh hư kia đánh với Triệu Tĩnh Nhã còn khó phân thắng bại. Tại sao ở trước mặt Trì Đông Dương lại ngoan ngoãn đến vậy?!
Trì Đông Dương chỉ có một người mà lại có thể chế ngự những người kia...
Tại sao bước ra ngoài mà trông vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí không đổ một giọt mồ hôi?!
Tiêu Tùng Hứa choáng váng.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Tùng Hứa, Trì Đông Dương do dự một lúc, chợt nhận ra, vội vàng giải thích:
"Tôi chỉ cảnh cáo họ thôi! Chỉ là cảnh cáo thôi!"
Vì hoảng sợ, Trì Đông Dương vô thức giơ tay ra hiệu đầu hàng khi giải thích.
Vì vậy, con dao găm trong tay anh tỏa sáng như bạc dưới ánh trăng.
Tiêu Tùng Hứa: Cảnh cáo.
Cậu đang sử dụng cái gì để cảnh báo?!
"Đợi đã! Đây không phải của tớ!" Trì Đông Dương cũng chú ý đến thứ trên tay mình, ném nó trở lại tòa nhà bỏ hoang, rồi giải thích:
"Đây là của họ, tớ tiện tay cầm luôn."
Tiêu Tùng Hứa: Tiện tay. Chí𝒏h chủ, rủ bạ𝒏 đọc chu𝒏g ﹛ TrU ⅿTruye𝒏﹒ⅴ𝒏 ﹜
Mọi thứ phải suôn sẻ đến mức nào để thứ này được chuyển từ họ đến tay của cậu?!
Câu chuyện khó tin ban đầu càng trở nên khó tin hơn sau khi con dao găm xuất hiện.
Đầu óc Tiêu Tùng Hứa không hoạt động nữa, cậu thế nào cũng không hiểu được, Trì Đông Dương đã làm như thế nào.