Chương 4

Tiêu Chiến mấy ngày nay càng trở nên nhàn rỗi hơn, trợ lý liên tiếp thay anh từ chối mấy cái kịch bản phim truyền hình.

Anh cơ bản là sợ phải ra ngoài bây giờ, kể từ ngày hôm đó công khai sắp ly hôn, từng tốp từng tốp phóng viên ngồi xổm ở trước cổng công ty, bộ dạng rất có thần hồn nát thần tính.

Vụ ly hôn lần này đại khái là dưa lớn nhất trong giới giải trí mấy tháng gần đây, trên mạng một đêm liền nổ tung, ngoại trừ bức ảnh về con mèo cưng của anh được phát hơn một tháng trước thì trang chủ weibo của anh vẫn im lặng, phòng làm việc bên kia mồm miệng cũng bị phong kín, fan hâm mộ mỗi ngày đều gào khóc thảm thiết hỏi thăm tình hình gần đây của anh.

Tiêu Chiến bốc hơi bất động trốn ở nhà, nhưng không vì vậy mà thời gian chung sống giữa hai người tăng lên.

Công việc gần đây của Vương Nhất Bác tựa hồ bỗng nhiên tăng thêm, rất ít khi có mặt ở nhà, mặc dù hắn nổi tiếng trên thương trường nhưng trước mặt truyền thông lại hết sức khiêm tốn, cho tới nay trước mặt công chúng luôn có hình ảnh là một người "nuông chiều bã xã."

Vì vậy cho dù truyền thông đại chúng có nóng lòng sốt ruột cũng không cách nào đào được một nửa tin nội tình bên trong.

Sau một tuần yên lặng không sóng gió, giữa hai người vẫn như cũ không mặn mà cũng không nhạt.

Cho nên vấn đề đi đến cục dân chính cũng bị dời đi mấy lần.

Chuyện ly hôn là anh nói, người vi phạm hợp đồng cũng chính là anh, Tiêu Chiến tự biết mình đuối lý, hộ khẩu nhiều lần lấy ra lại nhiều lần mang đi cất.

Nếu mang ra sẽ không kìm được mà mang đi mất.

Tiêu Chiến vô cùng lo âu nhìn xuống dưới bụng, quả thực buồn đến đau đầu. Triệu chứng mang thai hai ngày nay có chút mơ hồ, anh mỗi ngày ở nhà đều cảm thấy không thoải mái, chỉ cảm thấy chóng mặt và mệt mỏi.

Thảm nhất là nam nhân mang thai, thật là quá khổ đi.

Một cuộc gọi đoạt mệnh cuối cùng không kịp đề phòng gọi tới:

"Tiêu Chiến."

Mấy ngày qua đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác chủ động liên lạc với anh, trong điện thoại giọng hắn vô cùng điềm tĩnh nói:

"Mẹ tôi sẽ đến trong hai ngày này, anh đến công ty tôi ăn trưa nhé."

Tiêu Chiến cầm điện thoại di động, sửng sốt mất hai giây, nhỏ giọng đáp một câu:"Tôi biết rồi."

Vương ma ma là một người hiện đại, tư tưởng lại rất phóng khoáng hơn nữa lại là phần tử tri thức theo sát trào lưu thời đại, nhà bọn họ mặc dù có tiền nhưng chưa bao giờ ra dáng là một ông chủ, bà chủ kiêu ngạo phách lối.

Vương ma ma đối với anh rất tốt, hai người năm đó muốn kết hôn, Vương ma ma vẫn một mực ủng hộ vô điều kiện, còn giúp bọn họ khuyên bảo cha Vương, hơn nữa còn lén lút cho Tiêu Chiến một bọc tiền lì xì lớn đến dọa người.

Mẹ của Vương Nhất Bác, anh rất thích.

Ngơ ngác ngồi một lúc, anh vỗ vỗ mặt mình phục hồi lại tinh thần, thu dọn chuẩn bị một chút rồi xuất phát.

Tiêu Chiến không thường đến công ty của Vương Nhất Bác.

Tình cờ nhìn thấy tòa nhà chiếm hết mặt phố, phong cách xây dựng hiện đại thập phần không nói nên lời.

Bởi vì không muốn làm kinh động đến quá nhiều người, anh lặng lẽ từ hầm đậu xe đi lên, kết quả là lạc đường trong công ty.

Anh ở phòng làm việc tầng tám vòng vo mấy vòng, có chút lo lắng.

Vừa vặn lúc này có hai nhân viên nữ tuổi còn trẻ sánh vai nhau từ quầy cafe bên cạnh đang nói cười với nhau điều gì đó đi tới.

Tiêu Chiến vội vàng gọi các nàng lại:

"Làm phiền một chút, xin hỏi văn phòng làm việc của Vương Nhất Bác đi như thế nào?"

Hai người đột nhiên bị gọi lại, giật nảy mình, quay đầu lại nhìn liền bị Tiêu Chiến ngăn cản không cho xem mặt, cô gái có mái tóc dài kia do dự nói:

"Giám đốc ở... ở tầng cao nhất, từ bên kia đi tới." Đưa tay chỉ ra phía đằng trước.

"Cảm ơn." Tiêu Chiến nhìn bọn họ cười cười, lễ phép nói cảm ơn.

Chờ anh đi xa, hai nữ nhân viên cùng tiến tới xì xào bàn tán.

"Oa, đôi mắt anh ấy trông thật đẹp!"

"A a a a a a a hơn nữa dáng người cũng rất tuyệt! Đúng là kiểu mà tôi thích."

"Nhưng mà... tôi chưa thấy anh ấy bao giờ a, giám đốc của chúng ta có đối tác kinh doanh trẻ như thế này từ khi nào vậy?"

Nữ nhân viên bên phải trầm mặc hai giây, yếu ớt mở miệng:

"Cô không cảm thấy... dáng dấp anh ta rất giống Tiêu Chiến à?!"

-----------------------------------------------------------------

Tiêu Chiến đến tương đối sớm, tiểu Lý đã đợi sẵn ở cửa, thấy anh hắn liền chào hỏi:

"Anh Tiêu, sớm a. Giám đốc vẫn còn ở bên trong xem tài liệu."

"Vậy tôi ở bên ngoài đợi..."

"Không cần không cần!" tiểu Lý vội vàng mở cửa ra hiệu anh vào trong:

"Giám đốc nói anh cứ trực tiếp đi thẳng vào."

Tiêu Chiến sau đó chậm rãi đi vào trong, cố gắng không phát ra tiếng động. Trước bàn làm việc Vương Nhất Bác nghiêm túc xem tài liệu, tay cầm tờ giấy, nhanh chóng ngước lên liếc mắt nhìn anh một cái không nói gì.

Anh ngồi xuống ghế sofa, hai tay ngoan ngoãn đặt lên đầu gối, an tĩnh làm một bức bích họa.

Trong không khí chỉ còn lại tiếng "soạt soạt" của giấy bút ma sát với nhau, bầu không khí vô cùng quỷ dị.

Thì là, hai người sắp ly hôn, hợp đồng phu phu nhưng lại sống mỗi người một phòng, một người trong đó còn âm thầm mang thai một hài nhi, hình tượng đúng là không thể tốt đẹp hơn.

"Mẹ tôi đang ở dưới lầu."

Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng, mắt nhìn vào điện thoại di dộng.

"Khi bà ấy hỏi anh về việc ly hôn, trước tiên cứ hãy giấu đi."

Tiêu Chiến sờ sờ mũi, lúng ta lúng túng đáp ứng, chợt nghe thấy một giọng nữ dạt dào tình cảm truyền tới:

"Tiểu Chiến, mẹ tới rồi!"