🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ "Nói lại."
Tần tiểu thư không biết đang trò chuyện với ai trên Wechat, cười thành một đóa hoa, hỏi:
"Chiến ca đã được hơn năm tháng rồi... có phải thời điểm qua năm mới là có thể nhìn thấy tiểu bảo bảo rồi không?"
Vương Nhất Bác tính toán thời gian: "Không kém bao nhiêu đâu . "
"Vậy em nhất định phải mời anh ấy sang nhà em chơi mới được !! "
Tần Nguyệt suy nghĩ một chút: "Oa, khẳng định là thần tiên Bảo Bảo, sẽ là một fan hâm mộ lớn."
"Đi nước A? " Tiêu Chiến chen lời quay sang hỏi Vương Nhất Bác: "Có vẻ như tuần trăng mật của hai chúng ta... cũng ở nước A thì phải?"
"Ừ." Vương tổng gật gật đầu: "Ở đấy phong cảnh cũng không tệ lắm. "
Biểu hiện của Tiêu Chiến trở nên có chút kỳ kỳ quái quái.
Đó là một ký ức tuần trăng mật thật là thê thảm đau đớn.
Sau hơn nửa tháng hưởng tuần trăng mật trên một hòn đảo nào đó ở Thái Bình Dương, trên một ngôi nhà gỗ nhỏ nhìn ra biển, Tiêu Chiến chiếm lầu hai Vương Nhất Bác ở lầu một, sinh hoạt mười phần an tường hài hòa - - hai người cơ bản không có chạm mặt nhau.
Bị anh nhắc nhở như vậy, Vương Nhất Bác tựa hồ cũng nhớ về thời điểm đó.
"Cảm ơn về chuyến đi." Hắn nói: "Để tôi nói một chút có một bản quyền chương trình đang chờ được xử lý nên phải về gấp."
Có phải là... Muốn tìm một nơi để đi tuần trăng mật lần nữa không? Vương tổng rất nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.
Sân bay.
"Đợi đến khi chi nhánh công ty chuyển đến, anh sẽ đến LA tìm em." Tiểu Trần kéo lấy tay Tần Nguyệt sang một bên nhỏ giọng nói.
"Chúng ta phải luôn giữ liên lạc, em nhớ trả lời tin nhắn của anh đó."
Tần Nguyệt mặt mũi tràn đầy ngượng ngùng gật đầu.
Lâm vào bể tình cùng cp phát đường làm Tần tiểu thư được song trọng tẩm bổ, sắc mặt hồng nhuận, khí sắc rất tốt.
Cả người toả ra sức sống bừng bừng, không còn thất tình trước khi chuẩn bị nhập cảnh bay về nước, và phơi phới như sắc xuân.
Mang theo năng lượng tràn đầy nàng cùng tiểu Trần âu yếm với nhau trên chuyến bay trở về, cảm giác Trung Quốc thật sự là đúng là một nơi tốt.
[ Tại một diễn đàn giải trí nổi tiếng nào đó: ]
L1 Chủ nhà: Bạn cùng phòng của tôi là thần tiên tỷ tỷ
Tôi ! ! Đến bái bai Vương tổng và Chiến ca đây ! ! Tốt ! ! ! Rất tốt ! ! ! ! ! Đúng là tình yêu ma dược ! ! Tôi sắp thoát ế thành công rồi ! ! ! ! !
L2
Oa , chúc mừng tỷ muội nha ~ (cẩu độc thân cùng bái/ van cầu thần linh cũng ban cho tôi một anh bạn trai)
L3 Dài dài dài
Thật sự không hổ.... Thật không hổ là huyền học cp...
L4 Hôm nay thổi bạo lão bản nhà ta sao
Ôi thiên a, cũng có người chịu được dạng này của cô sao? Đối tượng không chê cô theo đuổi minh tinh phiền sao?
L5 Chủ nhà: Bạn cùng phòng của tôi là thần tiên tỷ tỷ
Xã súc như anh chẳng lẽ có người muốn? (cười lạnh). Đại ca thật phiền phức làm ơn đừng quản tôi, mau phắn giùm.
L6 Hôm nay thổi bạo lão bản nhà ta sao
Gần đây tôi đã gặp được một cô gái rất thú vị, vừa có ý tứ lại thông minh tài trí xinh đẹp hơn người đó nha.
L7 Chủ nhà: Bạn cùng phòng của tôi là thần tiên tỷ tỷ
Được a, vậy chúng ta xem ai thoát ế trước đi. Nếu tôi có người yêu muộn hơn anh lão nương này sẽ đập đầu đi chết luôn.
.........
Tần Nguyệt về nước, trong nhà không còn ồn ào nữa.
Từng ngày trôi qua, thời gian Tiêu Chiến "dỡ hàng" cũng ngày càng đến gần. Anh không còn hào phóng di chuyển nữa, làm việc cần phải có người ở một bên giúp đỡ.
Nhưng Vương Nhất Bác phát hiện, đối tượng bảo hộ chủ chốt gần đây rất khó tính.
Đầu tiên, Tiêu Chiến cảm xúc bất thường.
" Chiến ca, ăn sáng nào." Vương Nhất Bác đem khay đồ ăn đến phòng ngủ: "Mẹ làm món anh thích nhất đấy. "
"Không ăn." Tiêu Chiến đem chăn mền trùm quá đỉnh đầu, phát ra một cái giọng buồn buồn: "Mang đi."
"Hôm nay có trứng gà hấp nước chanh. "
"Anh ghét trứng gà hấp nước chanh."
Vương tổng đứng bên giường, đưa một tay vén chăn anh lên: "Anh lặp lại lần nữa? Hôm trước là ai phàn nàn không có cái này liền ăn không cơm hả?? "
"Vương Nhất Bác em thật phiền phức. Cút đi cho lão tử."
Tiêu Chiến bất vi sở động: "Hiện tại anh đối với thế giới này tất cả mọi thứ đều mất đi hứng thú, không cần quản anh."
Vương tổng sáng sớm bị lão bà mắng: ???
Tiếp theo, Tiêu Chiến cư xử bất thường.
Hôm nay anh lại ngủ cả ngày.
Cũng có thể là không tính ngủ, chỉ là trên giường mở to mắt nằm nguyên một ngày - - rất có ý vị cam chịu.
"Anh có muốn ra ngoài tản bộ không?"
"Không đi."
"Có sách nào muốn đọc không? Hay muốn xem phim nào không?"
"Không muốn."
Cuộc đối thoại như thế này tái diễn hàng ngày.
Gần đây một nghệ sĩ trong công ty Vương Nhất Bác muốn hủy hợp đồng, loay hoay thoát thân không ra, chỉ có thể chạy trên hai mặt trận cùng một lúc khi thì ở nhà khi thì ở công ty.
Dành thời gian gọi điện cho Tiêu Chiến để kiểm tra tình hình, thường là không có người trả lời. Bình thường anh luôn bày ra một bộ dáng hờ hững lạnh lẽo, thái độ ác liệt.
Tiêu Chiến đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì?
Vương Nhất Bác không khỏi có chút nổi nóng, sau đó là cảm giác bất lực sâu bên trong - - đã qua lâu như vậy, Tiêu Chiến vẫn là không tin tưởng hắn sao...?
Cứ như vậy hắn sống như không thể thiếu giao tiếp mỗi ngày, Vương Nhất Bác ban đêm lái xe về nhà, như thường lệ đi trước phòng ngủ xem tình hình của Tiêu Chiến như thế nào.
Trong phòng không bật đèn, nhưng đẩy cửa ra liền ngửi thấy một mùi hương bất thường.
Hắn điều động toàn bộ kiên nhẫn lên chính mình, bình tĩnh trần thuật sự thật: "Anh uống rượu?"
Tiêu Chiến còn chưa ngủ, nhắm mắt trả lời: "Không có."
Vương Nhất Bác cúi người, nắm cằm anh nâng lên, không cho cự tuyệt mà hôn xuống. Rõ ràng khí thế hung hăng, nhưng lại ôn nhu cúi xuống, tinh tế đảo qua mọi chỗ trong khoang miệng anh, sau đó thả anh ra, yên lặng nhìn thẳng anh, khẳng định nói:
"Anh uống rượu."
Tiêu Chiến rõ ràng là kém tự tin: "Anh chỉ liếʍ một đũa."
"Hừm." Vương Nhất Bác nói: "Em tin anh, nhưng mà". Cùng Tiêu Chiến giảng đạo lý:
"Cái này không tốt cho Bảo Bảo. Lần sau không được uống nữa. "
Vương Nhất Bác là giang dương đại đạo ôn nhu nhất mà Tiêu Chiến từng gặp qua.
Tiêu Chiến im lặng trong chốc lát, rốt cục mở miệng. Thanh âm của anh có chút rung động, giống như là lâm vào vũng lầy lớn, tuyệt vọng mà bất lực:
"Em có biết không, anh rất sợ hãi a, Vương Nhất Bác. Anh căn bản không có học qua loại chuyện này. Nói như vậy khả năng rất vô dụng đi, anh rất sợ những thứ anh không biết."
"Anh... rất lo lắng không sinh Bảo Bảo bình an ra đời. Anh rất lo lắng sau khi sinh xong hài tử, bên ngoài sẽ không có người nhớ đến anh nữa. Anh rất lo lắng, nếu như là con trai em sẽ không thích. "
Anh chậm rãi dùng mu bàn tay ngăn trở đôi mắt, cố gắng không để cuống họng phát ra giọng nghẹn ngào:
"Chính là, cái kia, sẽ có người cười nhạo anh, kỳ thật cũng không quá đi. Anh không làm cho em vui vẻ. Anh rất muốn ngủ một giấc và không muốn tỉnh dậy nữa."
"Tiêu Chiến."
Vương Nhất Bác thở dài thật sâu: "Em cảm thấy anh rất mệt mỏi, sống mệt mỏi quá. "
Hắn ngồi xổm xuống, tay mò mẫm vào ổ chăn, tìm lấy tay anh, cầm thật chặt:
"Anh không đơn độc. Chúng ta là phu phu pháp lý được quốc gia công nhận a. Mặc dù em có đôi khi ngây thơ lại lại hay cảm tính, nhưng đó là bởi vì, anh là anh."
Hắn phi thường kiên định: "Cho nên, thỉnh thoảng cũng dựa vào em một cái đi? "
Về sau Vương Nhất Bác mới biết được, các triệu chứng của Tiêu Chiến được gọi là "trầm cảm trước khi sinh".
Nhưng điều đó không quan trọng đêm đó hắn lại thuận lợi ở lại, ghé vào bên người lão bà, sau cùng nói một câu: "Tiêu Chiến anh không ngốc, anh sinh cái gì em đều vui lòng. Ừm... anh sinh ra rùa Brazil em cũng nuôi. "
Hai ngày sau, Vương Nhất Bác thần thần bí bí bảo Tiêu Chiến đến phòng khách, nói chuẩn bị cho anh một kinh hỉ.
Tiêu Chiến lắc đầu bất đắc dĩ đi tới, nhìn thấy Vương tổng đem một cái hộp rất lớn hình tròn màu xanh thẫm rất lớn đặt ở trên bàn.
Mở nắp ra, một con mèo nhỏ đang khoan khoái nằm ở bên trong hộp quà, nằm chổng vó lên trời, chân đung đưa giữa không trung, cái bụng nhỏ theo hô hấp khẽ co khẽ rút, đang ngủ rất ngon lành.
"Mèo?"
Tiêu Chiến ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác. Nghìn tính vạn tính không nghĩ tới, kinh hỉ thế mà là tiểu động vật.
Một tiểu sinh mệnh a ...
Anh có chút mềm tim, nhẹ nhàng đem con mèo béo chân ngắn, lông trắng đen xen kẽ ôm ra.
Con mèo bị động tác của Tiêu Chiến làm cho tỉnh lại, lại không giãy dụa làm ầm ĩ, rũ tai xuống, ngoan ngoãn để anh đem mình ôm trong vòng tay.
Cái tai có chút giật giật, hoàn toàn không sợ người lạ, lập tức thích ứng cái ôm ấm áp hữu hảo này.
"Meo ~" một tiếng lấy lòng.
"Oa..."
Tiêu Chiến duỗi ra một ngón tay, mà xoa xoa trán của nó. Bình luận: "Chân thật là ngắn."
Con mèo trừng lớn đôi mắt to tròn, lộ ra một chút ủy khuất còn có chút biểu lộ kinh hãi.
Vương Nhất Bác ra mặt nói chuyện: "Đây là nữ nhi, không thể nói như vậy. "
"Hả, hóa ra là "nữ" à!" Tiêu Chiến nhấc con mèo giơ lên, cùng nó cọ cọ chóp mũi, cười đến rất thực tình: "Nên đặt tên cho nó là gì nhỉ?"
Anh nghĩ tới món ăn cuối cùng vừa ăn hôm nay:
"Vậy về sau gọi là Kiên Quả đi."