🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Tiêu Chiến không biết nói được hay không được.
Hai người đứng trầm mặc giằng co một hồi, Vương Nhất Bác thở dài, buồn buồn một tay cào cào tóc: "Nghỉ ngơi sớm một chút đi, em nói đùa thôi."
Ngay sau đó cổ đột nhiên bị vít xuống.
Tiêu Chiến liền như thế trực tiếp hôn lên, không mang một chút kỹ xảo nào. Anh không dùng ngôn ngữ để trả lời mà động tác đã cho thấy hết thảy.
Vương Nhất Bác hiếm khi mà sững sờ một lúc.
Mãi cho đến khi đối phương dè dặt duỗi cái lưỡi nhỏ ra liếʍ hắn một chút, hắn mới lấy lại tinh thần, dị thường gấp rút hừng hực mà hôn đáp trả lại. Đầu lưỡi trơn ướt mà quấn quýt lấy nhau, cùng chơi trò chơi truy đuổi trong miệng đối phương, hai người không ai chịu nhường ai, đem hết thảy nội tâm xoắn xuýt đưa vào nơi này.
Vương Nhất Bác rõ ràng càng hôn càng thêm hung ác, đưa tay ôm chặt lấy đầu anh, chỉ có tiến không có lùi.
Tiêu Chiến lúc này chỉ có giơ cờ trắng ra đầu hàng.
Anh hôn nhưng lại quên không lấy hơi, bị Vương Nhất Bác khi dễ đến kịch liệt, khóe mắt phiếm hồng, trong cổ họng tràn ra âm thanh đứt quãng nghẹn ngào.
Nhìn quá vô tội, quá ham muốn.
Vương Nhất Bác trong lòng thầm mắng một tiếng, nâng hông của anh lên, đặt lên thân thể hắn, giống như là sắp sửa đem người muốn vò thành cốt nhục.
"Nhẹ một chút..."
Trong mắt anh đã bị bịt kín một tầng sương mù, bị hôn đến mê man, bất mãn lên tiếng: "Không biết nặng nhẹ."
Thế là Vương Nhất Bác dẫn anh đến bên giường, nhẹ nhàng đem người đánh ngã. Rất có tính xâm lược mà nằm trên người anh, tận lực tránh ép đến phần bụng. Quần bị lột ra vứt xuống dưới đất một cách thô bạo, lại lưu luyến mà đem áo anh vén lên một chút, thưởng thức thân thể run nhè nhẹ của anh dưới ánh đèn ấm áp, ở phần bụng hơi nhô ra hôn lên một cái, ngẩng đầu, khàn khàn hỏi:
"Có thể chứ? Bảo Bảo?"
Hiện tại thân thể Tiêu Chiến vốn là đặc biệt mẫn cảm, lúc bờ môi Vương Nhất Bác dán lên người, anh bỗng nhiên cuộn tròn rụt người lại.
Thật xấu hổ a.
Đưa tay che mặt, anh khẽ gật nhẹ.
Tiệc sắp đến, nhưng Vương Nhất Bác lại không vội, "ừm" một tiếng, chậm rãi cởi nút áo bằng một tay.
Đường cong duyên dáng của tuyến eo và cơ bụng thon gọn nhìn một cái không sót cái gì, Tiêu Chiến ở dưới lén nhìn lên, không tự chủ nuốt nước miếng một cái.
"Em bắt đầu đây...Chiến ca không cần khẩn trương a."
Hắn thấp giọng báo trước, tay vỗ lên phần hạ thể của anh, không ngừng vuốt ve, đúng là một sự quyến rũ trần trụi.
"Sợ...cái đầu em a, nhanh lên..."
Bị cảm giác kí©h thí©ɧ dưới thân theo từng cái vuốt ve của hắn, Tiêu Chiến hô hấp dần dần tăng thêm, thúc giục nói.
Khách sạn thiết bị đầy đủ, Vương Nhất Bác dễ dàng tìm thấy dầu bôi trơn được đặt trong tủ đầu giường, mò tay trong ngăn kéo đào khoét, gạt ra một đống lớn trên tay.
Khoảng cách lần trước sự tình đã qua lâu, lúc nới rộng cũng không dễ dàng gì. Hạ thân bị dị vật đột nhiên xâm nhập cảm giác tuyệt đối không cảm thấy dễ chịu, dù là ngón tay không thô ráp, Tiêu Chiến vặn vẹo người, nhíu mày lại.
Vương Nhất Bác thế là vỗ vỗ cái mông anh:
"Thả lỏng."
Sau khi mang thai ngực anh tựa hồ biến lớn, hai điểm đỏ bại lộ dưới hơi lạnh trong bóng tối, lộ ra phá lệ mê người.
Thế là không chút do dự thuận theo tâm ý, cúi đầu ngậm lấy điểm đỏ mềm mại trên ngực trái của anh, dùng môi giày xéo, mυ"ŧ thật mạnh.
"A...! "
Toàn thân anh đột nhiên run rẩy, trước ngực còn chưa hề bị người thăm dò, đầu ngực bị tra tấn mà nháy mắt truyền tới cảm giác tê dại mãnh liệt, làm anh có chút thất thần, cố gắng nói đầy đủ một câu:
"Không được đυ.ng vào nơi đấy!"
Anh giơ tay cản Vương Nhất Bác.
Ngoài miệng mặc dù nói không muốn, nhưng cảm giác thật thoải mái ùa đến bao vây thân thể anh. Vương Nhất Bác cảm nhận được đường hành lang của anh bắt đầu co rút lại, dần dần trở nên lầy lội không chịu nổi, dịch bài tiết đang tràn ra.
Thấy thời cơ đã đến, hắn lưu loát rút tay ra, đẩy eo anh, cuối cùng thật sâu, thật sâu nhìn anh một cái, ánh mắt mắt như chứa đựng ngàn vạn tinh hà:
"Em đi vào đây."
Tiến vào một cái chớp mắt hô hấp Tiêu Chiến bỗng nhiên ngưng trệ, nước mắt sinh lý tràn đầy khóe mắt, hai tay gắt gao túm lấy ga giường.
"Shhh..."
Vương Nhất Bác bị cuốn chặt, tê cả da đầu:
"Đừng cắn chặt như vậy, muốn em như vậy sao?"
Hắn chậm chạp rút ra, để anh mau chóng thích ứng.
Quá trình rèn luyện không hề dễ dàng, mà sau khi thích ứng kɧoáı ©ảʍ cũng như thủy triều tuôn ra.
Tiêu Chiến cố gắng không bật ra tiếng rêи ɾỉ, cả người bày biện ra trạng thái ý thức trống rỗng, sắc mặt ửng hồng.
"Tiêu mỹ nhân" quả là danh bất hư truyền. Rõ ràng đã sắp ba mươi tuổi, còn có thể đem mị lực cùng thanh thuần hoàn hoàn chỉnh chỉnh hợp thành một thể, thật sự đúng là yêu tinh.
Hắn trong đầu chỉ muốn làm như thế nào đem người dưới thân xuyên qua, đem dư vị của ba tháng qua đều trút xuống động tác dịu dàng này.
Hắn rốt cục hoàn toàn chiếm hữu được Tiêu Chiến, hắn còn muốn biết cái này có tính là gần với tình yêu không.
Vương Nhất Bác ép thân thể xuống, thư giãn sâu xa mà tiến vào trừu sáp, ghé vào tai anh tuyên bố:
"Tiêu Chiến, sinh một đứa làm sao đủ a."
(Thế tính sinh một đội bóng hay gì)Hắn cắn vành tai của anh, từng chữ nói ra:
"Chúng ta phải bù đắp quãng thời gian trước đây, tất cả đều phải được bù đắp. Anh có biết phải làm thế nào không? "
"Em muốn làm trên giường, ghế sô pha, ban công, phòng bếp, phòng vệ sinh, trong nhà có chỗ nào thì thao anh chỗ đấy."
"A!"
Tiêu Chiến bị những lời này kí©h thí©ɧ đến, hậu huyệt một trận thít chặt.
Vương Nhất Bác thở hổn hên, mồ hôi lăn xuống, lại tiến tới khuôn mặt tinh tế mà dày đặc hôn anh, ôn nhu liếʍ láp nốt ruồi độc nhất vô nhị ở dưới bờ môi kia.
Không chịu bỏ qua, nói tiếp: "Mỗi lần đều là tư thế khác nhau."
"Chúng ta lần sau. Quỳ."
"Vương Nhất Bác! Con mẹ nó nhà em. Ngậm miệng!"
Tiêu Chiến quả thực bị ép muốn điên, lời mắng ra đến miệng, sau đó lại vội vàng không kịp chuẩn bị cảnh giác.
"A a a a a!"
Chỉ có thể phát ra một âm tiết.
"Suỵt!- -"
Ngón tay thon dài của Vương Nhất Bác ấn vào bờ môi anh, xoa vai một chút.
Nhiều lần nghiền môi anh nói:
"Chiến ca, nói nhỏ một chút. Bảo Bảo sẽ nghe được đó."
Tiêu Chiến gấp gáp cắn môi dưới, trừng hắn.
"Chúng ta từ từ đến."
Cre: 三水丁_