Chương 14

Ta từng đem người nhốt tại cửa tâm bên ngoài.

Người như gõ cửa, bồng tất sinh huy*.

[Thích hai câu này ghê, rất hay]

(*Bồng tất sinh huy (蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh...)

"Có cảm giác sao rồi? Đều là người trưởng thành cả."

Tiêu Chiến còn mạnh miệng:

"Đừng được đà mà lấn tới Vương Nhất Bác."

Tựa như góc kín đáo đột nhiên chiếu vào cường quang, giơ lên một mảnh nhỏ vụn, mịt mờ tro bụi, lại một lần nữa rơi xuống, sặc đến anh không thở nổi.

Không đúng, cái này quá không đúng.

Tâm tư anh nghĩ cùng một chỗ lùi một bước, nhưng đôi tay trên thắt lưng đột nhiên siết chặt, đem Tiêu Chiến đại lực vây khốn, không thể động đậy.

Nhịp tim như trống đập.

Thế là dứt khoát nhắm mắt lại, cũng không để ý mất mặt:

"Cậu nói rõ cho tôi. Cậu đến cùng là muốn đứa bé, hay là tôi?"

Vương Nhất Bác khẽ giật mình: "Em trước đó hôn nam nhân kia." Hắn giống như hạ quyết định, thẳng thắn nói:

"Bởi vì, em nghĩ hắn là anh. Cái ngày lúc em bị hạ dược đó."

"Anh hiểu không, người em muốn, luôn luôn là anh."

"A." Tiêu chiến quay mặt chỗ khác, gương mặt có chút nóng lên, lầm bầm: "Tϊиɧ ŧяùиɠ lên não."

Nhưng thực ra Tiêu Chiến không quá là để ý chuyện này của tiểu minh tinh, dù sao đã thế kỷ hai mươi mốt rồi, chỉ là trong lòng anh đối diện với việc thân mật có chỗ mâu thuẫn.

Vương Nhất Bác ánh mắt xấu xa, một giây nhìn thấu. Ngữ khí rất giống lão sói vẫy đuôi: "Anh đang sợ?"

Tiêu Chiến thống hận cái thái độ "không quan trọng" này của hắn, vùi đầu vào cổ hắn, hung hăng cắn một ngụm trên bả vai hắn.

"Chiến ca mà em kính nể, Chiến ca mà em quý trọng."

Vương Nhất Bác buồn bực nở nụ cười, đau nhức cũng không cảm giác được, giống như một số ký ức xa xưa được câu lên.

"Vậy anh biết, vì sao lại tìm anh kết hôn không?"

Đại khái tại sáu, bảy năm trước.

"Thiếu gia, buổi ghi hình tuyển chọn sắp bắt đầu, bọn họ đang chờ cậu đấy!"

Trợ lý của cha hắn từ cuối hành lang thở hổn hển, thở phì phò mà chạy tới, hai tay chống lấy đầu gối lấy hơi.

"Đừng làm phiền tôi."

Thiếu gia chưa qua mười bảy tuổi, chính là tuổi ham chơi hiếu động, lại bị các trưởng bối trong nhà làm giải trí có ý mang đến buổi tuyển chọn để mở mang hiểu biết, nổi giận lấy một ổ trong bụng.

Tham gia đua xe moto tranh tài không thành.

Nhấc chân đạp lăn chai coca rỗng trên đất, cọng tóc ở bên trong đều ẩn chứa sát khí.

Nhưng trứng không chọi được đá, cuối cùng vẫn là đi.

Vương cha bình thường đều ngồi trong quán uống cafe, lần này con trai đến, tìm một góc ít nổi bật nhất.



Trên sân khấu chính khuôn mặt V-line đang biểu diễn tài nghệ, trước hát tình ca đau khổ, sau đó là một đoạn Hip-hop lưu hành. Trong phiên tương tác, một vị nữ giám khảo trong đó đã bị chọc cười đến nỗi không ngừng lại được. Không khí nóng nực.

Cha hắn nhẹ nhàng gật đầu, tương đối hài lòng:

"Thông minh hài hước, có thể linh hoạt thay đổi. Người xem liền nhớ được. Ừm, dáng dấp cũng không tệ."

Thiếu niên chưa thoát ngây thơ, bộ đồ âu phục, bày biện vẻ mặt sầm sid, ôm ngực lạnh lùng nhìn về phía trên phía sân khấu:

"Nương pháo*."

(*娘炮 nương pháo ý chỉ con trai có cách cư xử, ăn nói tính cách giống con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên quan đến người đó là trai thẳng hay không)

Dường như không có phát giác nhi tử khó chịu, Vương cha tiếp tục phối hợp chỉ vào người bình luận:

"Con nhìn người này xem..."

Vương Nhất Bác thực tế không cảm thấy tí nào hứng thú, bị từng khuôn mặt thẩm mỹ xinh đẹp y như nhau làm cho mệt nhọc. Cả người buồn ngủ, cho đến khi vì tiếng ồn ào của MC mời một người ra sân khấu, biểu hiện "tài năng" của mình.

Phương ngữ kỳ lạ đó nhiều năm sau hắn vẫn nhớ rõ, cho tới bây giờ còn quanh quẩn ở bên tai:

"Tại sao vậy, tại sao cứ phải chia tay vào một ngày mưa?"

https://www.youtube.com/watch?v=YYkASOVfKeE

Ở 09:35

Vương Nhất Bác lúc ấy nghe xong liền vui vẻ. Nhịn không được, "phốc phốc" cười ra tiếng. Động tĩnh rất lớn, cha hắn vung mắt tới.

Nhanh chóng nhìn lên sân khấu, muốn thấy "niềm vui" duy nhất của hắn tối nay.

Khuôn mặt nam sinh còn khá tròn, cách ăn mặc cũng rất bựa, không tương thích với đám yêu ma quỷ quái trước đấy.

Làm sao có thể có một người hài hước như vậy.

Vương Nhất Bác nghĩ thầm.

Cùng người ấy đứng chung một chỗ có lẽ sẽ không nhàm chán đi.

Vương cha dùng ánh mắt bắt bẻ, từ đầu đến chân đem nam sinh kia dò xét một lần, chậm rãi ung dung nói:

"Quá dịu dàng, dã tâm không đủ. Khó ."



Hắn nhìn chằm chằm một túm người ngốc mao trên sân khấu, trầm mặc nửa ngày, không đầu không đuôi nói một câu:

"Con cảm thấy người ấy sẽ hot."





Dù là mới gặp không thể nháy mắt ấp ủ thành một trận tình yêu oanh oanh liệt liệt, nhưng nhịp đập nhỏ bé trong lòng sinh tồn bướng bỉnh này không phải là thủ phạm khiến hắn tình nguyện bị sa lưới.

Về sau gặp lại Tiêu Chiến, là tại tiệc tối của một lễ trao giải.

Đã qua mấy năm, đương gia nhà họ Vương cũng đổi người, hắn không còn là thiếu niên tùy hứng vì bỏ lỡ thi đấu moto mà phụng phịu nữa, mà là mang theo một sự ngoan cố lạnh lùng trên người sau bao năm ở trên thương trường sờ soạng lần mò.

Tại nhà vệ sinh ở bữa tiệc tối vô tình nghe được một cuộc đối thoại thú vị.

"Yo, Tiêu Chiến, đợi lát nữa kết thúc công việc, có muốn cùng đi cùng tôi không a? Hôm nay để trợ lý lái Porsche."

Phương ngữ Bắc Kinh xen lẫn hương vị nồng đậm khıêυ khí©h, là biết anh chưa từng lái một chiếc xe hơi sang trọng nào.

Tiêu Chiến lúc này gầy không ít, kiểu tóc cũng đổi, cả người nhìn vô cùng bắt mắt. Anh xoay người rửa tay, không thèm để ý người bên cạnh.

"A, tôi hơi nhanh quên. Tiêu Chiến, chiếc xe đắt nhất cậu từng ngồi qua là xe gì thế? Chắc còn chưa nhìn qua Porsche đi?"

Tiêu Chiến từ bên trái giật xuống một tờ giấy, cẩn thận lau sạch tay mình, sau đó nhoẻn miệng cười với nam nhân kia:

"CRH1E*."

Sau đó bình chân như vại xoay người rời khỏi.

(*Đường sắt cao tốc Trung Quốc (tiếng Anh: China Railway High-speed viết tắt CRH) là một dịch vụ đường sắt cao tốc được vận hành bởi Đường sắt Trung Quốc.)

Nam minh tinh sững sờ tại nguyên chỗ.

"Là xe gì?"

"Hòa giai hiệu*. 3 tỷ."

(*和谐号), Hòa giai (tàu hỏa) còn được gọi là CRH sê-ri EMU (Tàu điện động lực phân tán (Tiếng Anh: Electric Multiple Unit hay EMU), hay còn gọi là Hòa Giai Hiệu, là một thuật ngữ cho các tàu cao tốc nhiều đơn vị do China Railway vận hành dưới thương hiệu Đường sắt cao tốc Trung Quốc (CRH))

Vương Nhất Bác mặt không biểu tình từ bên cạnh hắn đi qua, khóe miệng lại đè nén không được:

"Ngu ngốc."

Vì cái gì mỗi lần trông thấy anh tâm tình của hắn đều cảm thấy tốt hơn?

Vương Nhất Bác không muốn truy đến cùng.

Hắn không cho phép mình đối với người khác động tâm, quá nguy hiểm.

Nhưng chỉ là lời nói đầu môi... còn giống như mình không sai.

- - - - - -



"Cho nên giả vờ không quen biết liền rất vui?"

Tiêu Chiến tức giận kháng nghị, trợn tròn mắt:

"Một soái ca như thế ở bên cạnh cậu ba năm đều không có cảm giác gì sao?"

"Bắt đầu thật sự là không có, còn đặc biệt đắc ý mình ngồi mà trong lòng vẫn không loạn."

Vương Nhất Bác (ngoài mặt) trung thực thừa nhận:

"Lần này coi như em thua, chúng ta khởi động ván khác có được không?"

"Nghĩ hay lắm. Xem biểu hiện của em đã."

Tiêu Chiến biết rõ cái khát khao chiến thắng chết tiệt kia của Vương Nhất Bác sẽ không dễ dàng làm hao mòn đi:

"Được rồi được rồi mau thả anh ra, sắp siết cổ anh rồi."

"Chiến ca mãi mãi là thanh xuân trong lòng em."

Vương Nhất Bác phi thường nghiêm túc trả lời:

"Cho nên. . . đêm nay có thể tiến lên một chút được không?"

Chương tiếp theo có H nha mọi người