Chương 4: Cái chết của Ninh Tố

Tôi cuối cùng cũng không thể chờ kế hoạch được thực hiện.

Bởi vì khi ban mai chiếu vào căn chung cư, tôi đã chết.

Người đầu tiên phát hiện thi thể tôi là bạn thân Trình Lộ.

Sau khi cô ấy dùng chìa khóa dự phòng dưới thảm mở cửa, phát hiện tôi nằm trên mặt đất, tiếng thét chói tai hấp dẫn hàng xóm tới.

Lúc hàng xóm đuổi tới, Trình Lộ ngồi bệch dưới đất, vừa run rẩy nức nở vừa báo cảnh sát.

Cảnh sát đến rất nhanh, chưa tới đến 15 phút đã có mặt tại hiện trường.

Bọn họ giăng dây phân cách, giải tán quần chúng vây xem.

Sau khi xác nhận tôi đã tử vong, cảnh sát bắt đầu khám nghiệm hiện trường.

Trên thi thể xuất hiện hoen tử thi đỏ tươi, vành tai có chút hồng, môi thâm tím.

Cảnh sát Lý cầm bút vở hỏi Trình Lộ tình huống cơ bản.

Trình Lộ mặt đầy nước mắt, đứt quãng kể lại quá trình phát hiện thi thể.

Nước mắt còn vươn mi, mắt cô ấy lại dán chặt vào vị cảnh sát kia, nàng nghiêm túc nói: “Ninh Tố không có khả năng tự tử, cô ấy còn hẹn tôi tối nay cùng nhau ăn cơm dạo phố, sao có thể tự sát được? Các anh phải tin tôi, nhất định có người hại cô ấy!”

Dường như lời nói của Trình Lộ linh nghiệm, cảnh sát ngay sau đó liền từ điện thoại của tôi phát hiện manh mối đáng sợ - lượng lớn chụp màn hình lịch sử lướt mạng và lịch sử trò chuyện.

Bởi vậy, cảnh sát nghi tôi bị người ta mưu sát.

Bọn họ liên hệ người nhà nạn nhân đến, muốn họ ký giấy đồng ý cho kiểm tra thi thể.

Ba mẹ tôi và Đinh Hoa cùng nhau tới, nhưng bọn họ một mực từ chối ký tên, một mực chắc chắn tôi đột tử, mồm năm miệng mười tỏ vẻ phải mau chóng sắp xếp đem thi thể đi hỏa táng.

Cũng may là cảnh sát đã phát hiện những thứ trong điện thoại tôi nên nghi ngờ đây là án kiện hình sự.

Đối với thi thể không rõ nguyên nhân chết, cơ quan tư pháp có quyền kiểm tra thi thể, không cần người nhà đồng ý nhưng yêu cầu người nhà có mặt.

Trình Lộ đỏ mắt, tức giận nhìn Đinh Hoa: “Là anh đúng không? Là anh gϊếŧ Ninh Tố! Cô ấy nói hết với tôi rồi, anh cùng bà mẹ chồng ác độc đã lên kế hoạch hoàn hảo để gϊếŧ nàng!”

Đinh Hoa tất nhiên là có chút hoảng loạn, ánh mắt hắn lơ đãng, miệng mắng: “Đồ điên, nói bậy cái gì? Ninh Tố rõ ràng là đột tử, sao có thể là tôi gϊếŧ?”

Hắn đúng là trợn mắt nói dối, thi thể cũng chưa thấy đã khẳng định tôi đột tử?

Trình Lộ xông lên dùng sức đẩy Đinh Hoa một cái, vừa khóc vừa mắng: “Chính là anh! Anh ở bên ngoài nuôi gái, sợ ly hôn sẽ bị chia mất nhà, liền muốn gϊếŧ cô ấy! Ninh Tố đều kể hết với tôi rồi, cô ấy dọn ra đây cũng là vì muốn trốn anh!”

Mắt thấy bọn họ sắp đánh nhau, vài vị cảnh sát vội đem người kéo ra, nhưng ánh mắt mọi người nhìn về phía Đinh Hoa đã đầy sự khinh thường.

Đinh Hoa hùng hổ xoay người, trước khi đi còn đạp kệ giày ngay cửa một cái.

Ba mẹ ta thì quấn lấy một vị cảnh sát khác, muốn khuyên họ không cần kiểm tra thi thể: “Thân thể con gái tôi vẫn luôn không tốt, người chết xuống mồ là hết, sao các anh có thể nhẫn tâm mà đem nó ra phẫu thuật chứ?”

Thấy cảnh sát vẫn thờ ơ, mẹ tôi liền ngồi bệt xuống đất khóc lóc la lối: “Tôi không đồng ý! Các người không thể mang nó đi! Con gái tôi thật đáng thương, chết rồi cũng không được yên…”

Đây là mẹ tôi.

Chắc Đinh Hoa đã nhắc bà chuyện tôi mua bảo hiểm.

Hiện tại bà không quan tâm chuyện con gái bà có chết hay không, bà chỉ để ý là có lấy được tiền hay không.

Nếu cảnh sát tra ra tôi bị mưu sát, thì cái bảo hiểm kia sẽ không cánh mà bay.

Người nhà của tôi mỗi người đều mang lòng dạ độc ác.

Không có người chú ý tới bình hoa trong góc, ở đó có bó hoa mà tôi thích nhất.