Chương 2: Âm mưu của chồng và mẹ chồng

Sau khi biết Đinh Hoa mua Xyanua, tôi vừa ớn lạnh vừa sợ hãi.

Lấy nhau nhiều năm như vậy, anh ta lừa dối tôi cũng không sao, nhưng anh ta còn muốn lấy cả mạng của tôi?

Sao anh ta dám?

Sau này tôi mới biết mình đã sai.

Không chỉ anh ta dám mà mẹ anh ta, mẹ chồng tôi cũng dám.

Chính hai mẹ con đã âm mưu gϊếŧ tôi!

Sau khi Đinh Hoa nhận đồ, anh ta lặng lẽ mang về nhà giấu đi.

Khoảng 2 giờ sáng đêm đó, anh ta gọi tôi nhưng tôi giả vờ ngủ không trả lời.

Anh ta liền đứng dậy chạy qua phòng mẹ chồng.

Đương nhiên tôi không dám mò theo anh ta, một khi bị phát hiện thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

May mắn là sau khi biết ý đồ của Đinh Hoa, tôi đã lén gắn camera trong nhà và đặt một con búp bê đồ chơi có camera trong xe của Đinh Hoa.

“Mẹ, chúng ta tìm cơ hội bỏ thuốc vào rau, hoặc trực tiếp cho vào bát rồi bới cơm đi.”

“Không được, mỗi ngày đều là nàng ta nấu ăn, liệu con có cơ hội ra tay không hay vẫn là ta có cơ hội ra tay? Lại nói, liệu thuốc này có tác dụng không? Lỡ như người không chết, hoặc là chết nhưng bị tra ra là trúng độc, đến lúc đó lại khó mà giải thích.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Không phải cô ta thích bơi hay sao? Nghĩ cách chuốc say xong mang ra bờ biển ném!”

“Không được, thời buổi này nơi nào cũng có giám sát, lỡ như bị chụp được thì càng phiền hơn.”

“Chúng ta làm thế này thì sao, đợi đến khi giỗ ba con, con chở cô ta về quê. Trên đường về quê có một con sông lớn… Khi đến đó, hãy lao xe xuống sông! Con bơi giỏi, tìm cách bơi ra ngoài, còn về phần cô ta, cô ta không biết bơi và sẽ mắc kẹt trong xe, hừ…chẳng phải chuyện này sẽ được giải quyết sao?”

“Mẹ! Con mới mua xe có hai năm, bị ngâm nước qua chẳng phải là uổng phí sao?”

“Không phải chỉ là một chiếc xe thôi sao? Cháu trai của ta không quan trọng hơn à? Con trai nghe mẹ. Nếu xe không còn, chúng ta vẫn còn một căn nhà. Trước tiên hãy gϊếŧ nó và đem Nghiên Nghiên về. Ta cả đời chỉ mong có một đứa cháu này, con nhất định không được mềm lòng.”

………

Bàn tính được đánh mạnh đến mức cách một bức tường tôi còn có thể nghe được. (Bàn tính là phép ẩn dụ ý chỉ kế hoạch đang được tính toán.)

Phải nói là đôi mẹ con này thật ngu ngốc và độc ác.

Nghe bọn họ bàn luận cách tạo ra “tai nạn”, tôi thật sự hận đến mức muốn lao đến tát cho cả hai một cái!

Sau khi bình tĩnh lại, tôi bật điện thoại và xem lịch.

Còn 3 ngày nữa là đến ngày giỗ của bố chồng, tôi phải lập tức rời khỏi đây.

Nếu còn tiếp tục cùng hắn ta sống chung dưới một mái nhà thì khó mà nói được rằng liệu một ngày nào đó tôi có “ngoài ý muốn” mà bỏ mạng hay không.

Đồng thời tôi cũng không dám chọc giận hắn, tôi sợ hắn điên lên sẽ gϊếŧ chết tôi ngay tại chỗ.

Chờ đến khi trời sáng hẳn, tôi trực tiếp tìm Đinh Hoa vạch trần, tôi nói với anh ta rằng tôi đã biết đến sự tồn tại của Phương Nghiên, tôi giả làm một cô gái nhỏ bị thương và nói với hắn rằng tôi muốn ra ngoài giải khuây vài ngày.

Đinh Hoa tỏ vẻ áy náy và dỗ dành tôi: “Ninh Tố, anh chỉ muốn có một đứa con. Chờ đứa trẻ ra đời, anh sẽ đưa Phương Nghiên đi ngay, em có tin anh không?”

Tôi chửi thầm trong lòng: “Tôi ngu mới tin anh!”

Sau đó, tôi ngẩng mặt lên, đôi mắt ngấn lệ, che giấu cảm xúc và cố gắng diễn: “Em biết anh muốn có một đứa con, nhưng em cảm thấy rất khó chịu… Em, trước hết để em dọn ra ngoài hai ngày được không? Đinh Hoa, em tin tưởng vào tình yêu của chúng ta và em hứa với anh, em sẽ quay lại sau khi suy nghĩ thông suốt, được không?”

Mẹ chồng đáng ghét còn không ngừng ở bên cạnh châm chọc mỉa mai, nói tôi không sinh được con, còn không cho người khác sinh, rõ là cố ý muốn nhà họ Đinh tuyệt hậu.

Đinh Hoa cau mày, ngữ khí lãnh đạm: “Mẹ, người bớt nói mấy câu đi, chuyện này là nhà chúng ta có lỗi với Ninh Tố, nàng tất nhiên phải tức giận rồi…”

Tôi lười nghe bọn họ nói qua lại, cúi đầu lau nước mắt rồi đi chuẩn bị hành lý.

Cũng may là Đinh Hoa dường như tin vào vở kịch này nên không ngăn cản tôi rời đi.

Kéo vali ra khỏi khu nhà, tôi mới trút được hơi thở nghẹn trong ngực.