Chương 29: Kết thúc (Hoàn)

"Đại ca, tìm được vị trí của Toàn tiểu thư rồi, ở nhà xưởng bỏ hoang ở Nam Hoang."

Quý Lâm ngồi trong xe, sắc mặt âm trầm, nhận tin tức xong thì nói với vệ sĩ: "LẬp tức đến đó."

"Đại ca, đối phương đều là những tên liều mạng, còn mang theo bom..." Bên kia muốn khuyên Quý Lâm không cần tự mình đến đó.

"Tôi biết rồi, cậu ở lại trụ sở chờ tin tức của tôi." Quý Lâm ngắt lời, nói với tài xế: "Lái nhanh lên."

Thuộc hạ bên kia không khuyên được, sắp xếp một đoàn xe đi theo sau Quý Lâm, dặn dò thuộc hạ: "Giữ khoảng cách, không được để đại ca phát hiện."

Xe quý lâm chạy rất nhanh đến gần nhà kho bỏ hoang, Quý Lâm chỉ dẫn theo mấy vệ sĩ, hắn cầm súng cẩn thận dán vào gần tường nhà kho, nghe có động tĩnh của Toàn Na hay không, nhưng không có, chỉ có tiếng nói chuyện loáng thoáng của đám côn đồ.

Lúc này trong lòng Quý Lâm rối loạn, hán sợ Toàn NA xảy ra chuyện nhưng hắn vẫn cẩn thận tiến hành, đến gần nơi có âm thanh.

âm thanh càng lúc càng gần, một vệ sĩ tinh mắt phát hiện trên đất có máu, lặng lẽ thông báo cho QUý Lâm.

Quý Lâm thò đầu nhìn thoáng, nhận ra đây là tài xế của hắn, là người lái xe đưa Toàn Na đi, lúc này đang lạnh như băng nằm trên vũng máu.

Quý Lâm gần như muốn lập tức xông vào, lúc này tiếng của bọn côn đồ vang lên.

"Dù sao lão đại cũng không có ở đây, kiểm tra hàng một chút không phải là biết sao."

Quý Lâm đi ra ngoài, vệ sĩ theo sát sau, trong nháy mắt Quý Lâm đã thấy ba tên trong nhà kho, cùng với Toàn Na bị trói trên mặt đất.

Anh không do dự bắn vào đầu tên bắt cóc.

Pằng!

Tên đó ngã xuống đất.

Toàn Na mở to mắt nhìn quý Lâm, hắn đến rồi.

Hai tên kia kịp phản ứng lại, lấy bom ra, nhưng vệ sĩ của Quý Lâm nhanh hơn, hai phát súng vào ngực và cổ của bọn họ.

Không ngờ tên bắt cóc rất ngoan cường, trúng một phát vào ngực vẫn cử động được, cắn răng muốn kích nổ bom, trong lúc ngàn cân troe sợi tóc, Quý Lâm bổ một dao vào hắn, thuốc nổ rơi xuống đất.

"Nhà kho..." Tên đó dùng hơi thở cuối cùng ấn vào máy liên lạc trong tay, bị vệ sĩ bắn vào ngực, hoàn toàn im hơi lặng tiếng.

Nhưng lời cảnh báo của hắn đã được gửi đi thành công, không bao lâu đám người kia sẽ qauy lại, bọn Quý Lâm phải nhanh chóng rút lui.

Quý Lâm dặn dò vệ sĩ, còn mình nhanh chóng đến trước mặt Toàn Na, cởi dây trói trên người cô.

Chân tay vừa có thể hoạt động, Toàn Na ôm chặt lấy Quý Lâm, không nói câu nào, yên lặng chảy nước mắt, gục đầu trên vai hắn.

Quý Lâm ôm chặt cô, nhẹ giọng an ủi: "Không sao rồi..."

Đám thủ hạ quan sát tình huống ở bên ngoài, thở phào nhẹ nhõm.

Quý Lâm một mình đi, bọn họ cũng hiểu được lý do hắn không mang theo toàn bộ thủ hạ, đơn giản vì lỡ như không còn đại ca nữa thì vẫn có đại ca tiếp theo.

Trên xe, cả người toàn Na nằm trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cô nắm chặt tay Quý Lâm gọi tên hắn: "Quý Lâm."

"Tôi đây." Quý Lâm nhìn cô, quan sát động tĩnh của cô.

Hiện giờ cô không bị tổn thương bên ngoài, nhưng phải quan sát vấn đề tâm lý.

Nhưng Toàn Na chỉ mơ màng gọi hắn mấy tiếng rồi ngủ thϊếp đi.

Quý Lâm ôm cô đang ngủ say vào lòng, đặt cằm lên trán cô thở dài.

"Sau này sẽ không..."

Về đến nhà, Quý Lâm cẩn thận đặt Toàn NA lên giường, đắp chăn lại, sau đó đóng cửa lại, hỏi thủ hạ: "Đám người kia có quay lại không?"

"Có quay lại, đại ca, chúng ta có thể tiêu diệt mấy người bọn họ không..."

"HỌ dám báo cảnh sát thì người đầu tiên bị bắt sẽ là họ."

"Vâng, đại ca, phía chúng ta..."

"Cậu biết làm thế nào." Trong ánh mắt Quý Lâm hiện lên nét tàn nhẫn, ngay sau đó trở về bình thường.

Lần này Toàn Na ngủ một ngày, khi tỉnh lại cảm thấy trời đất u ám, giống như cả thế giới thay đổi.

Đầu óc choáng váng khó chịu.

Bây giờ là ban đêm, xung quanh đen như mực, yên tĩnh không có người.

Có một loại cảm giác lạnh lẽo lan từ bàn chân lên, trong lòng cô hoảng sợ, gọi một tiếng: "Quý Lâm!"

Quý Lâm dọn dẹp súng đạn trong phòng mình, nghe thấy tiếng gọi yếu ớt thì lập tức chạy đến phòng TOàn Na.

"Toàn Na!"

Cô nhìn thấy cửa phòng mở ra, bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa, cô lập tức nhào đến ôm lấy Quý Lâm.

Quý Lâm đưa tay bật đèn, lo lắng kiểm tra tình hình của cô: "Không sao chứ?"

Toàn Na dần thích nghi với ánh đèn, nhìn khuôn mặt Quý Lâm, cô dần bình tĩnh lại: "Không sao, vừa rồi tối quá."

Quý Lâm vuốt tóc cô, để cô ngồi trên giường, rót một ly nước cho cô.

Cô uống nước, vẫn nhìn Quý Lâm không chớp mắt, đột nhiên khẽ cười.

"Sao thế?" Thấy cô cười, khóe miệng hắn cũng nhếch lên, tinh thần cô tốt lên là tốt rồi.

"Cảm ơn anh, Quý Lâm."

Toàn Na nói nghiêm túc, cô khẽ hôn Quý Lâm, nhưng khi lùi về sau lại bị hắn nắm lấy cổ tay, buộc phải đối mặt với hắn.

"CÓ ý gì? Em bị bắt cóc trên đường đến đón tôi, tôi cứu em là việc nên làm."

"Hóa ra là vậy..." Toàn Na nhìn như có hơi thất vọng, cô cười tự giễu: "Vốn đang nghĩ mặt dày bảo anh bao nuôi tôi cả đời..."

"Tôi không thể bao nuôi cô cả đời." Quý Lâm nghiêm túc nói, sau đó cúi đầu nói tiếp: "Cả đời mà còn gọi là bao nuôi? Đó là sống cùng nhau."

Mấy tháng sau.

Trong biệt thự ở trung tâm thành phố, được trang hoàng màu trắng tinh, Toàn Na mặc váy cưới đứng trước gương trang điểm, một người đàn ông đang ôm hôn cô, nhưng lại không phải là chú rể.

"Lâm Tự đủ rồi... anh ấy sắp đến đây." Toàn Na mềm nhũn đẩy Lâm Tự, nhưng hắn hôn quá thoải mái, làn váy nặng nề bị Lâm Tự nhấc lên.

"Em sắp gả cho hắn, còn không để anh lưu luyến lần cuối sao?" Lâm Tự nhìn sâu vào trong mắt Toàn Na, ngón tay ma sát âm đế mẫn cảm, hắn cứ nhìn vẻ mặt cô ngày càng trầm luân như vậy.

"Vậy anh nhanh lên." Toàn Na mở chân ra, cửa huyệt hồng hào khép lại, chờ đợi hắn đi vào.

Lâm Tự cởϊ qυầи ra, dươиɠ ѵậŧ cương cứng khó dằn tiến vào tiểu huyệt ướŧ áŧ.

"Bị làm lâu như vậy mà sao em còn chặt thế hửm?" Lâm Tự chậm rãi nghiền nát huyệt mềm của cô, lần cuối cùng này khiến hắn lưu luyến vô cùng, không muốn kết thúc qua loa.

Như nghĩ đến cái gì, Lâm Tự cười một tiếng, nói: "Lúc mới quen em, em là bạn gái của người khác, bị anh cᏂị©Ꮒ nhiều như vậy, hiện giờ em gả cho đàn ông khác..."

Lâm Tự nói, tốc độ đâm chọc nhanh hơn, tinh hoàn đánh lên bờ mông cô, phát ra tiếng bạch bạch.

"A đừng nói thế, sâu quá ư..." Toàn Na cảm nhận được từng cú va chạm, eo cong lên, hai người quấn quýt, cửa phòng kẹt một tiếng mở cửa.

Quý Lâm mặc tây trang chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, yên lặng nhìn cảnh này, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vài nét mặt, cuối cùng trở về sự thản nhiên.

Lâm tự đối diện với Quý Lâm, hạ thân còn đang không ngừng kí©h thí©ɧ Toàn Na, cô nằm trên giường, còn chưa kịp thu hồi vẻ mặt dâʍ đãиɠ lại.

Đến lúc này, lần đầu tiên mấy bạn giường của Toàn Na bắt gặp nhau, nhưng bầu không khí lại yên tĩnh đến quỷ dị, chỉ có tiếng bạch bạch.

Quý Lâm chậm rãi đóng cửa lại, chỉ để lại một câu: "Đừng làm chậm trễ hôn lễ."

Toàn Na bị Toàn Na đâm mạnh một cái, rên thành tiếng: "A..."

Mặc dù không ngờ nhưng Quý Lâm vui vẻ nhận cái nón xanh này, Toàn Na cũng không biết sau này có thể đội cho hắn nhiều hơn không.

(Nón xanh: cắm rừng)

Hoàn

-->Thấy hay thì follow và donate cho mình nhé, mình cảm ơn