Chương 15: Cải thìa nhỏ mọc trong đất vàng

"Em đi lên văn phòng với tôi!" Giáo viên ngữ văn quát lên giận dữ.

Bạch Tri Cảnh không phục bĩu môi, chậm chạp đi ra cửa, thấy Tống Bảo Bối không đi theo, cậu quay đầu vẫy vẫy tay, "Đi thôi!"

"Chậc!" Tống Bảo Bối rụt người dưới ngăn bàn, làm mặt quỷ nói, "Cô không bảo tao đi!"

"Cô ơi!" Bạch Tri Cảnh kêu một tiếng, "Tống Bảo Bối nói cậu ấy cũng trốn học, cậu ấy là anh em của em, muốn phạt thì phạt cùng nhau."

"Đệt!" Tống Bảo Bối thò đầu ra, vội vàng bào chữa, "Em không có..."

"Em không có cái gì!" Giáo viên ngữ văn vỗ bàn, Bạch Tri Cảnh nhắc cô mới nhớ ra còn có Tống Bảo Bối nữa, "Em cũng đi theo!"

Bạch Tri Cảnh vui vẻ: "Cô thật công bằng công chính, là Bao Thanh Thiên tái thế!"

"Bớt ba hoa lại!" Giáo viên ngữ văn hừ một tiếng, "Nhanh cái chân lên."

"Cô ơi," Tống Bảo Bối còn muốn giãy dụa, "Không phải nói thế kỷ 21 không còn xử tội liên đới nữa sao cô?"

"Em có trốn học không?" Giáo viên ngữ văn hỏi.

Tống Bảo Bối ấp úng nói không nên lời.

"Không phải vậy sao," giáo viên ngữ văn vỗ tay một cái, "Tôi không nói oan cho em đúng không?"

"Không oan không oan," Bạch Tri Cảnh cướp lời, "Thật sự không oan, cô quá anh minh sáng suốt."

Tống Bảo Bối giận đến mức đầu muốn bốc hơi.

"Cảnh Nhi, sao mày có thể như vậy chứ!" Trên đường đi tới văn phòng, Tống Bảo Bối oán giận với Bạch Tri Cảnh, "Sao mày lại bán đứng tao!"

"Mày còn không biết xấu hổ mà nói vậy!" Bạch Tri Cảnh liếc nhìn cậu một cái, cảm thấy có chút tủi thân, nói, "Tao phải lên văn phòng chịu phạt, mày không chủ động đi cùng tao, mày có coi tao là anh em cột chèo nữa không? Mày còn nhớ lúc thành lập băng Gấu Hoang đã nói cái gì không?"

Tống Bảo Bối bất mãn bĩu môi, "Nhớ."



Hồi đó hai người bọn họ mới vừa lên lớp năm, cách thời gian nhóm nhạc thần tượng 'Lão Khương tam chỉ' tan rã không lâu, gia đình Ứng Hứa cùng lúc đó xảy ra chuyện, Bạch Tri Cảnh lập chí thành lập băng đảng Gấu Hoang, Tống Bảo Bối cũng tham gia, hai người đến nhà sách Tân Hoa tìm sách hoàng lịch kiếm một ngày lành, lại phát hiện ra trong sách không có ngày 'thích hợp thành lập bang phái', Tống Bảo Bối bi thương nói đến cả ông trời cũng không muốn giúp bọn họ.

Bạch Tri Cảnh cũng rất sầu, cậu liếc mắt nhìn thấy trong sách hoàng lịch có ghi ngày 'thích hợp kết hôn', quyết định chọn nó!

Tống Bảo Bối nói hai chúng ta là côn đồ, không phải kết hôn, ngày này không thích hợp?

"Cũng không khác mấy," Bạch Tri Cảnh nghiêm túc giải thích cho cậu, "Cha tao với ba tao kết hôn, kết hôn xong thì sinh ra tao, ba tao cả ngày đánh tao, đó chính là đánh lộn. Chúng ta thành lập băng đảng để làm gì? Đương nhiên là để đánh lộn, lập băng đảng bằng đánh lộn, vậy hai cái này không phải cũng là một sao?"

Tống Bảo Bối suy nghĩ mấy giây, cảm thấy cũng đúng, cậu gật đầu nói: "Cảnh Nhi, sao mày thông minh vậy!"

Vì thế, hai tên nhóc lớp năm tiểu học chọn một ngày hoàng đạo, soạn ra hai cái chén, rót 7 up vào, hai người quỳ gối dưới gốc cây đa trong viện, thề rằng kiếp này sống chết có nhau, lời thề này là Bạch Tri Cảnh lấy từ trong tiểu thuyết võ hiệp ra, đọc được một nửa lại quên mất, nói đi nói lại đến bốn lần mà vẫn chưa trôi chảy.

Ứng Hứa lúc ấy đang học lớp mười bị hai tên nhóc kéo tới làm nhân chứng, anh đứng dưới gốc cây cười đến mức gần như không đứng vững, cuối cùng nếu không phải nhờ Ứng Hứa giúp Bạch Tri Cảnh đọc thì có lẽ lễ thành lập băng đảng Gấu Hoang sẽ phải kéo dài đến tận sáng hôm sau.

Nghi thức cuối là cắt máu ăn thề, Bạch Tri Cảnh ánh mắt kiên định, Tống Bảo Bối vẻ mặt nghiêm túc, hai người liếc nhìn nhau đồng thời bỏ ngón trỏ vào trong miệng mình, mười giây sau lại lấy ra, đầu ngón tay vẫn nguyên vẹn.

Cuối cùng, Bạch Tri Cảnh lấy một cây bút đỏ từ trong hộp bút chì ra, vẽ một vòng tròn ở đầu ngón tay, hai người chạm ngón tay vẽ vòng tròn đỏ vào nhau, nhúng xuống chén 7up, băng đảng Gấu Hoang chính thức thành lập

"Cảnh Nhi" Tống Bảo Bối nhìn chằm chằm ly 7up trên đất, nuốt nước miếng hỏi, "Bây giờ uống được chưa?"

"Được rồi," Bạch Tri Cảnh nói, "Đại Bảo, ly nước có ga này chính là minh chứng cho hạnh phúc và nỗi buồn của chúng ta, sau này, tao có một ngụm thì mày cũng được uống một ngụm."

"Cảnh Nhi, mày thật tốt," Tống Bảo Bối cảm động rưng rưng nước mắt, cậu nói một cách kiên định, "Sau này chúng ta sướиɠ khổ cùng chịu!"



"Sướиɠ khổ cùng chịu," Bạch Tri Cảnh lầm bầm, "Có phải chính mày đã nói như vậy không?"

"Đúng là tao đã nói vậy," Tống Bảo Bối không phục, "Nhưng mày cũng không thể bán đứng tao, hành vi hôm nay của mày chính là phản bội!"

"Mày phản bội tao trước, tao một lần, mày một lần, huề nhau." Bạch Tri Cảnh nói.

"Tao phản bội mày khi nào!" Tống Bảo Bối gân cổ cãi, "Mày đừng có mà nói phét, mày đừng có mà mồm điêu!"

Bạch Tri Cảnh tức giận trừng mắt: "Mày không nhận đúng không? Lần kiểm tra chất lượng đó, mày nói xem mày có phải là tên phản bội hay không!"

Tống Bảo Bối chột dạ, nhỏ giọng nói: "Không phải chỉ hơn mày năm điểm thôi sao..."

Sau đợt kiểm tra chất lượng sẽ dựa vào thành tích đó để chia lớp, khối lớp 10 có tổng cộng 18 lớp, thành tích của hai người đều ở mức trung bình, cả hai xác định trước với nhau sẽ lấy được 450 điểm, cùng vào một lớp, tiếp tục làm mưa làm gió, phát triển băng đảng Gấu Hoang.

Kết quả điểm của Bạch Tri Cảnh vừa vặn được 450, xếp cuối cùng của lớp 12, Tống Bảo Bối được 455 xếp đầu tiên của lớp 13.

Mặc dù hai lớp chỉ cách nhau một bức tường, nhưng đãi ngộ lại hoàn toàn không giống nhau, Tống Bảo Bối ở lớp 13 là trạng nguyên, cả ngày được người ta khen ngợi, trong khi đó, Bạch Tri Cảnh là kẻ đội sổ lớp 12, cả ngày bị chỉ mặt phê bình.

"Năm điểm cũng không được!" Bạch Tri Cảnh nhớ đến chuyện này thì càng tức, "Đã nói trước là cùng nhau đạt 450 điểm, nhiều một điểm cũng không được."

"Sao mày thù dai vậy," Tống Bảo Bối bẹp miệng, "Mày cứ như vậy thì tao muốn tuyệt giao với mày."

"Tuyệt giao thì tuyệt giao," Bạch Tri Cảnh ngoảnh đầu không thèm nhìn, "Ai thèm!"

Đến cửa văn phòng, giáo viên ngữ văn quay đầu trừng mắt nhìn hai người bọn họ một cái: "Lẩm bẩm cái gì đó! Tôi cảnh cáo hai em, đừng nghĩ đến việc bày trò nữa, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho phụ huynh, cả hai em đều phải chịu phạt chung đi!"

"Cô ơi," Bạch Tri Cảnh nói, "Cậu ấy là cậu ấy, em là em, chúng em đã tuyệt giao, không chịu phạt cùng nhau đâu."

"Bớt nói lung tung!" Giáo viên ngữ văn cầm sách giáo đánh một cái lên tay cậu, "Yên lặng một chút!"



Trong văn phòng sáng sủa sạch sẽ, Bạch Tri Cảnh đứng dựa vào tường, bên cạnh là Tống Bảo Bối, hai người một nghiêng sang trái một nghiêng sang phải, không ai để ý đến ai.

Giáo viên ngữ văn bật máy tính lên, mở hồ sơ học sinh ra, tìm được số điện thoại của ba Bạch Tri Cảnh Thượng Sở, cô cầm điện thoại, bắt đầu bấm số.

Mỗi lần bấm một số, điện thoại lại vang lên một tiếng tinh, trái tim nhỏ bé của Bạch Tri Cảnh cũng nảy thịch một cái.

Một dãy số tổng cộng có 11 số, trái tim Bạch Tri Cảnh nảy lên đến lần thứ bảy, cậu thật sự chịu không nổi nữa, mở miệng nhắc nhở: "Cô ơi, cô có thể chỉnh điện thoại về chế độ im lặng được không? Em nghe phiền lòng lắm!"

"Cô, cô mở âm lượng lên mức lớn nhất đi cô!" Tống Bảo Bối lập tức nói, "Cho phiền chết cậu ấy!"

Giáo viên ngữ văn ngẩng đầu trừng mắt nhìn hai người bọn họ, Bạch Tri Cảnh với Tống Bảo Bối ngay lập tức tắt tiếng.

Thượng Sở dạy xong tiết học Lý thuyết điều tra tội phạm, vừa mới ra đến cửa phòng học thì điện thoại vang lên tiếng chuông, là một dãy số lạ.

"Alô?" Giáo viên ngữ văn mở loa ngoài, nói chuyện với phụ huynh học sinh vẫn rất nhẹ nhàng, "Xin hỏi là giáo sư Thượng phải không ạ?"

"Chào ông!" Bạch Tri Cảnh bò lại bàn gân cổ kêu, "Chúng tôi có lô bất động sản ở cửa ga tàu điện ngầm tuyến số 10, nơi này là khu nhà ở gần trường học, ông có muốn tìm hiểu một chút không? Đoạn đường này rất tốt, có thể ngắm biển Cảnh Nhi, nếu trong nhà có trẻ con còn đang đi học..."

Dựa theo quan sát của cậu, ba cậu nếu nhận được cuộc gọi của số lạ sẽ cúp máy rất nhanh, nói không chừng có thể tránh được một kiếp.

Thượng Sở vốn còn không xác định đây có phải là điện thoại quấy rối hay không, vừa nghe thấy những lời này thì vui vẻ: "Tôi không cần nhà gần trường học, nhà tôi không có trẻ con."

"Sao ba lại không có chút tình cha con nào vậy," Bạch Tri Cảnh nghe vậy lại cảm thấy tủi thân, xụ mặt nói, "Là con đây! Cảnh Nhi đây!"

"Cảnh Nhi? Nhà tôi không thích ngắm biển Cảnh Nhi," Thượng Sở nghẹn cười, "Cậu bán Cảnh Nhi cho người khác đi."

"Cô giáo," Bạch Tri Cảnh ngẩng đầu nhìn giáo viên ngữ văn, "Cô dạy lại ba em đi, cái gì mà 'Dáng lưng' của Chu Tự Thanh đó, bắt ông ấy viết mấy bài cảm nghĩ, cho ông ấy hiểu cái gì là tình thương của cha lòng ta rét lạnh."

Giáo viên ngữ văn bị hai cha con này làm cho đầu óc choáng váng một lúc, cô hắng giọng, nói với đầu dây bên kia, "Xin chào giáo sư Thương, tôi là Miêu Miêu giáo viên chủ nhiệm của Tri Cảnh, hôm nay gọi điện chủ yếu để nói với anh về tình hình học tập của Tri Cảnh."

"Chào cô Miêu," Thượng Sở ở đầu bên kia tiếp lời, "Nếu là chuyện trốn học thì chúng tôi đã biết, ở nhà đã chuẩn bị chày cán bột to hơn cả cánh tay rồi."

Giáo viên ngữ văn biến sắc, "Cái kia... Giáo dục bằng cách xử phạt thể xác thì không được tốt lắm, chúng ta dạy trẻ nên dùng phương pháp khoa học..."

"Ba nghe cô giáo nói chưa," Bạch Tri Cảnh chống cằm nằm ghé lên bàn phụ họa, "Phải dùng phương pháp khoa học hiểu không, ba phải dạy dỗ con bằng tình yêu."

"Em im lặng!" Giáo viên ngữ văn trừng mắt nhìn Bạch Tri Cảnh, lại nói với đầu dây bên kia, "Ngoài việc trốn học còn có chuyện khác."

"Cái gì?" Thượng Sở hỏi, "Con lại làm chuyện xấu gì gì nữa?"

"Cũng không phải chuyện gì lớn," Bạch Tri Cảnh cười hì hì, "Con không đọc thuộc bài 'Trăng sáng đầm sen'."

Thượng Sở ở đầu dây bên kia chậc một tiếng: "Cái này mà cũng không đọc được? Trong đầu con là não hay là nước vậy?"

"Vậy ba đọc thử xem," Bạch Tri Cảnh duỗi cổ, ghé sát lại gần điện thoại nói, "Cho con xem thử cái đầu thông minh là như thế nào."

"...Con cút đi!" Thượng Sở cười mắng một câu, "Đồ ngốc."

"Cô giáo, ba em cũng không biết," Bạch Tri Cảnh quay đầu cáo trạng, "Người ta thường nói, con hư tại ba, cô cũng nên gọi ba em đến phạt đi!"

Giáo viên ngữ văn nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Bạch Tri Cảnh thì đột nhiên tức giận, cô không ngờ đến lúc này rồi mà cậu vẫn không biết kiểm điểm lại bản thân, cô nghiêm giọng nói với Thượng Sở ở đầu dây bên kia: "Giáo sư Thượng, mặc dù tôi chỉ là một giáo viên dạy bổ túc mấy tháng hè, nhưng tôi vẫn muốn chịu trách nhiệm với những học sinh mình phụ trách. Thái độ học tập của Bạch Tri Cảnh không nghiêm túc, đi học thì không nghe giảng, thường xuyên cùng Tống Bảo Bối làm việc riêng trong giờ học, tôi biết em ấy rất thông minh, nhưng nếu không học giỏi thì mãi sẽ vẫn như vậy, sau này lỡ lầm đường lạc lối thì làm sao, anh cũng là giáo viên, anh chắc hiểu được ý của tôi."

"Tôi hiểu," giọng nói của Thượng Sở có vẻ không chút để ý, "Cảnh Nhi, những gì cô Miêu nói có thật không?"

Bạch Tri Cảnh nghĩ một lúc, không chăm học có, làm việc riêng cũng có, nhưng học không tốt thì sao, cậu với Đại Bảo đâu phải người xấu, sao lại thành lầm đường lạc lối?

"Hầu hết là đúng," Bạch Tri Cảnh rất trung thực, "Mặc dù con học không giỏi, cũng không phải đi học để được người ta khen ngợi, ai nói trên đời này chỉ có học hành mới là chính đạo."

"Cô Miêu," Thượng Sở bình tĩnh nói, "Nó học không giỏi cũng sẽ không lầm đường lạc lối."

"Giáo sư Thượng, tôi biết anh với cảnh sát Bạch có gia thế lớn, Bạch Tri Cảnh sau này sẽ không cần lo lắng gì, nhưng em ấy đâu thể dựa vào hai người cha của mình mãi được?" Giáo viên ngữ văn nói không lựa lời, "Lần này em ấy có thể thi đậu Nhất Trung, tôi không tin chuyện này anh với cảnh sát Bạch không vận dụng quan hệ, nếu không với trình độ của em ấy chắc chắn không thể thi đậu..."

"Cô nói bậy!" Bạch Tri Cảnh vẫn đang vui vẻ hớn hở nghe thấy những lời này thì nổi giận, "Em tự thi đậu, dẫm lên vạch điểm mà vào Nhất Trung, sao cô có thể nói như vậy! Cô là cô giáo mà như thế, em dựa vào nỗ lực của mình để thi đậu Nhất Trung, cô dựa vào cái gì mà nói như vậy..."

"Bạch Tri Cảnh," Thượng Sở ở đầu dây bên kia ngắt lời cậu, "Con quên phải lễ phép tôn trọng thầy cô rồi sao?"

Bạch Tri Cảnh thật sự rất tủi thân, cậu hừ mũi tức giận.

"Cô Miêu, phiền cô đưa điện thoại cho nó, tôi có lời muốn nói với nó." Thượng Sở nói.

"Con không muốn nói chuyện với ba, từ nay về sau cũng sẽ không nói chuyện với ba nữa," Bạch Tri Cảnh nghẹn khuất, cảm thấy bản thân là cải thìa nhỏ mọc trong đất vàng, cha không thương, ba không yêu, "Con tức giận rồi."

Cậu vừa mới nói sẽ không để ý đến ba mình, tay lại cầm lấy điện thoại trong tay giáo viên ngữ văn, còn nghiêm túc nhấn mạnh với đầu dây bên kia một lần nữa: "Ba không yêu con, con rất giận."

"Không phải con đòi quyền tự do sao?" Thượng Sở cười nói, "Cho con tự do."

"Hả?" Bạch Tri Cảnh vẫn chưa kịp phản ứng lại, "Ba là ba của con sao? Ba thật sự là Thượng Sở sao?"

"Cảnh Nhi, từ giờ trở đi con sẽ không cần phải đi học thêm nữa," Thượng Sở nói, "Con trai ba có thể tự mình thi đậu Nhất Trung một cách dễ dàng, vậy thì còn phải đi học thêm làm gì, không cần thiết."

Thượng Sở còn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ 'tự mình'.

Bạch Tri Cảnh cong môi cười, "Ba, ba thật yêu con, con cũng rất yêu ba! Con cũng sẽ viết tặng ba bài 'Dáng lưng'!"

"Thôi đi," Thượng Sở bật cười thành tiếng, "Con đừng có chọc tức Chu Tự Thanh, kẻo ông ấy xốc quan tài lên tìm con tính sổ đấy."