Chương 6: Hạ quyết tâm

Bắt đầu ngày hôm sau, chúng ta liền tiến hành vì khôi phục của tôi võ công mà cố gắng, mỗi ngày luyện tập chiêu thức ba canh giờ, hai canh giờ điều tức, nhất chiêu nhất thức đều dựa vào Ngự Ly đích tay dạy dỗ, Ngự Ly luôn có kiên nhẫn rất tốt, chỉ cần tôi làm thật là tốt, hắn dịu dàng cười với tôi, mỗi ngày nhìn hắn tươi cười bất tri bất giác cũng thành một loại động lực cho tôi luyện công, chiêu thức này nọ, toàn bộ dựa vào quen tay, hơn nữa tôi vẫn đều có thiên phú vận động, cái này cũng không tính gian nan; với tôi mà nói khó nhất chính là điều tức, mỗi lần Ngự Ly nói đem nội tức vận hành đến cái gì cái gì là huyệt vị , tôi cuối cùng là vẻ mặt mờ mịt, cho nên điều tức vốn trở về vướng phải huyệt đạo, cái này hiện tại làm cho tôi buồn bực một phen, nghĩ muốn trở thành võ lâm cao thủ thật sự là rất khó, cũng may thân thể này công phu cơ bản không khiếm khuyết, chậm rãi khôi phục cũng không phải quá khó khăn.

Nhiều ngày liền như vậy trôi qua, mỗi lần luyện công Ngự Ly tự mình sửa đúng động tác của tôi, mỗi lần đυ.ng tới tôi mặt hắn liền biến hồng hồng, làm cho hắn thoạt nhìn rất là đáng yêu, đúng vậy, tới nơi này lâu như vậy, hắn luôn đảm đương vai thị vệ của tôi, thiếu chút nữa làm cho tôi quên hắn cũng chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, hắn cũng là cần người bảo vệ, vận mệnh luôn không công bình, thế nhưng người tốt như vậy lại trải qua nhân sinh lận đận.

Chúng tôi không ngừng cố gắng, võ nghệ của tôi tiến bộ rất nhanh, thừa dịp tối nay thời tiết mát mẻ khó có được, tôi một mình một người ở trong phòng vận công điều tức, lúc bản thân đến tới nay Ngự Ly có phải hay không sẽ đi ra ngoài buổi tối, tuy rằng không biết hắn đi ra ngoài làm gì, nhưng mỗi lần hắn trở về sẽ trở nên có điểm kỳ quái, nêu không phải trầm mặc không nói thì chính là lấy một loại ánh mắt phức tạp nhìn tôi, nhưng thời gian hạnh phúc an ổn làm cho tôi tự động xem nhẹ điểm này.

Hôm nay cảm giác tốt lắm, tôi đả thông vài huyệt vị trước kia vẫn không làm được, công lực tăng lên rất nhiều, điều tức xong tôi mừng rỡ như điên, thầm nghĩ tìm Ngự Ly nói cho hắn, tôi tiến bộ, sẽ làm cho hắn cũng vi mừng, chính là lúc này hắn còn chưa có trở về. Vì thế tôi đi ra Chiêu Hoa điện, muốn đi tìm hắn, lang thang không mục đích, hy vọng có thể nhìn thấy thân ảnh Ngự Ly, gió đêm thổi tới trên mặt của tôi làm cho tâm tình của tôi lại dễ chịu, đột nhiên nghe được trong rừng cây có âm thanh, tôi tò mò, hết sức nhẹ nhàng đi đến, nhìn thấy hai người, trong đó một người tôi thực quen thuộc, Ngự Ly, đang chuẩn bị gọi hắn lại nghe đến bọn họ nói chuyện.

" Thái tử điện hạ, xin ngài buông tha Ngũ hoàng tử đi, hắn đã muốn không nhớ rõ chuyện trước kia, không cần lại dồn ép hắn, có chuyện gì một mình thần gách vac."

" Ngự ly nói như vậy, làm cho bản cung rất là thương tâm, nhất dạ phu thê bách dạ ân, chúng ta cùng một chỗ lâu như vậy, sao còn dùng ngữ khí xa lạ nói chuyện cùng bản cung như vậy."

Thanh âm rất là dâʍ ɭσạи, làm cho lòng tôi chấn động, đây là Nhị ca của tôi sao? Người này là Ngự Ly sao? Nhất dạ phu thê bách dạ ân sao? Là như vậy sao?

" Ngự ly chỉ xin thái tử điện hạ không cần lại làm phiền Kiều Sở điện hạ, Ngự Ly đã lấy thân hầu hạ theo ý điện hạ, chẳng lẽ thái tử điện hạ phải lật lọng sao?", tôi chưa bao giờ nghe qua thanh âm cầu xin Ngự ly, lòng đã muốn rối loạn, đau tột đỉnh.

" Chẳng lẽ là Ngự Ly thấy ta đối với chủ tử ngươi nhớ mãi không quên nên ghen tị? Tuy rằng nhà chủ tử ngươi là báu vật khuynh quốc, bất quá ngươi cũng thực tiêu hồn, một lãnh cung lại có người đẹp vô cùng. Không thể tưởng được ngươi yêu chủ tử ngươi không tiếc dâng ra chính mình. Nếu Ngự Ly hiện tại không vui, bản thái tử lập tức khiến cho ngươi vui vẻ."

Dứt lời, đẩy ngã Ngự Ly lên trên thân cây, cúi người đè lên hung hăng, tìm kiếm hôn đến, hai tay điên cuồng chạy lên người Ngự Ly, xé rách quần áo hắn, tiếng thở dốc đau đớn ở lổ tai của ta. Ngự ly mặt không chút thay đổi ánh mắt nhìn phía trước, ánh trăng loang lổ hướng về tôi giống như có thể nhìn thấy Ngự Ly nắm chặt hai tay, rõ ràng là ban đêm, lại chói mắt như vậy. Rất muốn lao ra, đem kẻ ghê tởm ở trên Ngự Ly quăng đi, chính là còn sót lại lý trí nói cho tôi biết không thể, nếu cứ như vậy đi ra ngoài, một tia tôn nghiêm còn sót lại của ngự Ly cũng không có.

Quay người lại, nhìn hơi chút nơi đó, xoay người nhặt lên một khối tảng đá, hướng xa xa hung hăng ném tới, khắc chế chính mình phẫn nộ, dùng hết lượng thanh âm bình thản hô:" Ngự Ly, Ngự Ly anh ở đâu?"

Rất xa thấy Ngự Ly mạnh mẽ đẩy người trên thân ra, xoay người chạy đi, tiếp theo liền truyền đến Thái tử phẫn nộ rít gào, nghe được thanh âm Thái tử, một trận ghê tởm xông lên trong lòng, vọt tới một bên không ngừng nôn khan, bất tri bất giác rơi lệ đầy mặt, hai tay nắm chặt, móng tay cấm thật sâu vào thịt lý cũng không biết đau.

Tôi đang mắng chính mình là khốn kiếp, hoàn toàn khốn kiếp, mỗi ngày đều nghĩ đến chính mình tại cái thế giới này, cuộc sống quá vô ưu vô lự, vô tâm vô phế cười vui vẻ như vậy, không biết nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp như vậy, không biết loại cuộc sống này do Ngự Ly đổi lấy như vậy, từng nghĩ đến chính mình sẽ làm người bên cạnh hạnh phúc, lại không biết bản thân chính là nguyên do chết tiệt làm cho Ngự Ly đau khổ, mỗi ngày có được dịu dàng ở Ngự Ly, lại không biết Ngự Ly là cần người bảo vệ cỡ nào, như vậy hắn vì chính mình chống đỡ một mảnh trời, tôi thật sự là kẻ vô dụng khốn kiếp.

Ở trong hoàng cung to như vậy, tôi đột nhiên phát hiện chính mình không có chỗ dung thân, cái nơi tôi gọi là nhà hiện tại làm cho tôi xấu hổ khi đối mặt, cuối đầu chôn giữa hai chân, thân thể không thể ức chế run rẩy, gió đêm mát mẻ giờ phút này lại lạnh thấu xương.

" Ngự ly, Ngự ly, tôi sẽ dùng tất cả sức mạnh của mình, cho làm hạnh phúc, từ nay về sau còn có tôi thay anh chống đỡ một mảnh trời."

Ngự Ly, Ngự Ly, thầm gọi tên của hắn, ý thức lâm vào mơ hồ, mơ hồ cảm thấy được có người đem tôi ôm vào trong ngực.

Lúc tỉnh lại, tôi đã về tới Chiêu Hoa điện, đêm qua giống như ác mộng, nếu thật sự chính là một cơn ác mộng thật là có tốt bao nhiêu. Có người đẩy cửa tiến vào, tiếng bước chân quen thuộc kia hơi thở điều hòa, tôi biết là Ngự Ly, lẳng lặng nhìn hắn muốn nói gì, cái gì cũng nói không nên lời, Ngự Ly ánh mắt sâu thẳm lộ ra một tia tuyệt vọng, chúng tôi cứ như vậy đối diện, nhìn hôn ngân trên cổ hắn, lòng từng đợt run rẩy, không biết qua bao lâu, hắn mới nói nói.

" Người, đều biết rồi?"

"......"

" Hiện tại có phải rất chán ghét thần?"

"......"

" Hiện tại có phải cảm thấy thần rất dơ bẩn, cảm thấy thần rất đánh khinh?"

Môi run rẩy Ngự Ly, mỗi một câu, mặt Ngự Ly liền tái nhợt ra, mỗi một câu, liền tuyệt vọng nhiều hơn, lòng đau nghĩ muốn rơi lệ chính là một giọt cũng không có.

Ngự ly, là thích tôi, bằng không như thế nào chấp nhận chịu được hành động sỉ nhục như vậy, tôi lại giả làm bộ dáng vô tâm không phế, còn hắn che dấu sự ngu ngốc, Ngự Ly như vậy cũng làm cho lòng tôi đau, vì cái gì đến cảnh ngộ này, mỗi ngày lại phải ở trước mặt tôi giả vờ bình tĩnh như vậy, trong lòng chua sót như vậy.

Lẳng lặng, lẳng lặng, tôi cứ như vậy nhìn hắn, thẳng đến trong mắt hắn hiện lên một tia đoạn tuyệt, xoay người vô lực hướng cửa đi đến. Tôi một phen xông lên trước đưa hắn xoay người ôm vào trong long ngực, thân thể hắn lạnh lẽo mà cứng ngắc, sau đó mạnh mẽ bắt đầu giãy dụa một chút trong long tôi, ngực giãy, muốn né ra, rồi lại một lần bị tôi bắt lấy ôm chặt, một lần lại một lần, thẳng đến hắn bị tôi siết chặt không thể trốn, gắt gao ôm lấy thân thể run rẩy của hắn, muốn đưa hắn vùi vào trong thân thể.

" Đúng là tôi đều biết, là tôi là cảm thấy được rất chán ghét, là tôi cảm thấy được rất bẩn rất đánh khinh.", thân thể Ngự ly run rẩy lợi hại hơn, làm cho tôi càng thêm dùng sức ôm chặt hắn.

" Đúng là tôi đều biết, là tôi là cảm thấy được rất chán ghét, là tôi cảm thấy được rất bẩn rất đánh khinh, tôi cho tới bây giờ đều hoàn toàn cảm thấy được chính mình chán ghét bản thân, cảm thấy được chính mình rất bẩn rất xấu như thế. Tôi chán ghét chính mình vô dụng, nhìn thấy anh như vậy tôi rõ ràng đau lòng nhưng cái gì đều làm không được, nhìn thấy anh đau khổ như thế tôi, chính mình lại còn chẳng biết xấu hổ tham luyến sự dịu dàng trên người của anh, anh đau khổ như vậy đổi lấy cuộc sống yên bình của tôi, tôi lại chỉ biết là mỗi ngày vô tâm vô phế hưởng thụ chăm sóc của anh, tôi cảm thấy mình vô sỉ, đê tiện thế nào."

Ngự Li dần dần im lặng, im lặng bị tôi ôm vào trong ngực.

"Thiên hạ không ai lại cảm thấy anh chán ghét, cảm thấy anh dơ bẩn, cảm thấy anh đánh khinh, và tôi lại không có cái tư cách kia ."

"Ngự Ly, tôi thích anh."

"Đừng nghĩ tôi thương hại anh, tôi khinh thường điều đó, thích là thích, khi tôi hôn mê tỉnh lại mắt thấy anh đầu tiên bắt đầu liền thích, cho nên tôi mới có thể tham luyến chăm sóc của anh, mới có thể nghĩ muốn đem cái lãnh cung rách nát này biến thành nhà, mới có thể mỗi ngày quấn quít lấy anh chỉ vì muốn nhìn thấy tươi cười trên mặt anh."

"Vì anh, tôi sẽ trở nên mạnh mẽ, tôi sẽ bảo vệ anh, tôi sẽ dùng toàn bộ sức mạnh của mình cho anh hạnh phúc."

"Ngự Ly, tin tôi, tin tôi."

"Ngự Ly, Ngự Ly, Ngự Ly. . . . . ."

Khi hắn nghe tên gọi của hắn nhẹ nhàng bên tai, nghe ra tình cảm của tôi, thẳng đến tôi cảm nhận được trên vai dính ướt, cảm nhận được Ngự Ly ôm lại, cảm nhận được lực độ hai tay hắn bên hông ở tôi càng lúc càng lớn, chưa từng nghĩ hai người chúng ta lại gần gũi như thế.

"Thần vẫn luôn tin Người.", thanh âm Ngự Ly có chút khàn khàn ở bên tai tôi vang lên.

Cả thế giới giống như chỉ còn lại có chúng ta hai ôm chặt nhau.

Lẳng lặng đem Ngự Li vùi vào trong ngực, ngồi ở giường trên sàn nhà, Ngự Ly tựa đầu vào hốc cổ của tôi, hai tay ôm thắt lưng của tôi.

"Ngự Ly, nói cho tôi biết, tôi khi đó là rơi vào ao sen như thế nào?"

". . . . . ."

"Có một ngày, thái tử vô tình vào lãnh cung, lúc ấy gặp được Người cùng thần đang tỷ thí, khi đó của bộ dáng Người xinh điệp, siêu phàm thoát tục, thái tử mơ ước mỹ mạo của Người, luôn chủ động tiếp cận, Người cố kỵ thân phận thái tử của hắn, không muốn liên lụy chúng tôi cho nên vẫn nhường nhịn, lần đó hắn gặp Người một mình ở ao sen, liền ra tay vô lễ, Người giãy dụa liền ngã vào ao sen, tuy rằng Người võ công tốt lắm nhưng là không biết bơi, lúc thần đuổi tới cứu Người lên thì đã bất tỉnh nhân sự ."

"Cho nên anh, tên ngốc này vì tôi phải đi cầu hắn?"

Thân thể Ngự Li ở ta trong lòng, ngực đột nhiên căng cứng. Tôi thở dài, nâng mặt lên hắn, nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.

"Tên ngốc này, cho dù tôi mất trí nhớ, anh cũng có thể nói cho tôi biết, không cần một mình gánh vác, anh chẳng lẽ đã quên tôi nói rồi, tôi không cần anh vì tôi làm cho chính mình bị tổn thương sao? Nếu anh đau khổ, tôi càng đau khổ, thật sự là tên ngốc."

Cúi đầu nhẹ nhàng hôn bờ môi của hắn, hết sức nhẹ nhàng, Ngự Li mở to hai mắt nhìn tôi, khẽ liếʍ bở môi hắn, hắn hé miệng đáp lại, không tự chủ được làm sâu nụ hôn, mυ"ŧ vào đôi môi ngọt ngào của hắn, lưỡi ra sức dây dưa một chỗ, thẳng đến liếʍ bên trong mỗi một góc miệng hắn, thẳng đến chúng ta đều bắt đầu thở dốc, sắp hít thở không thông mới tách ra.

Dựa vào bên tai hắn nói: "Hứa với tôi, về sau không được thương tổn chính mình, cho dù là vì tôi cũng không có thể, anh là của tôi, chỉ một mình tôi."

"Vâng, thần là của Người, sớm đã là của Người.", Ngự Ly cầm lấy tay của tôi, đạt lên ngực hắn, cảm nhận được trái tim hắn nhảy lên, đó là ta lớn nhất hạnh phúc.

Nắm tay Ngự Ly, mười ngón đan nhau, đi vào đại sảnh ăn cơm chiều, Tiểu Trúc sớm đã đợi, nhìn đến chúng ta nắm chặt cùng nắm chặt, cô chính là thoáng sửng sốt, rồi vẻ mặt chợt hiểu rõ, loại vẻ mặt hồ ly, cười gian hiện lên khuôn mặt.

"Điện hạ, Ngài rốt cục thông suốt, Ngự Ly chúng ta rốt cục tu thành chính quả ."

Này một câu vừa ra, tôi cùng Ngự Ly nhất thời cảm thấy được xấu hổ không thôi, nhất là Ngự Ly, khuôn mặt đều hồng đến bên tai .

" Nha đầu Trúc ít ba hoa đi, bảo ta cái gì rốt cục thông suốt, bộ dáng chính mình giống như vạn sự thông."

"Thần đương nhiên biết, kẻ ngốc đều biết Ngự Ly thích Ngài lâu rồi, Ngài đến bây giờ mới biết được, chính mình vụng về mới lâu như vậy."

Không cần phải nói, Ngự Li đích mặt càng thêm đỏ. . . . . .

"Nha đầu này không tốt, có thể cùng chủ tử nói chuyện sao? Càng ngày càng không lớn không nhỏ. . . . . ."

Thói quen chăm sóc tùy tiện thường ngày, nha đầu kia cũng không cho tôi là chủ tử tương xứng mà trả lời, đành phải xuất ra đòn sát thủ, bất quá ngay cả tôi đều cảm thấy được không có sức uy hϊếp gì. . . . . .

Tiểu Trúc hướng tôi làm cái mặt quỷ, liền bắt đầu thu xếp chúng ta ăn cơm, gắp nhiều đồ ăn vào bát Ngự Ly, hắn chuyển hướng tôi, trong mắt là dịu dàng sâu đậm, không khỏi đưa tay cầm tay hắn, bàn tay này cả đời tôi cũng không sẽ buông.

Buông bát đũa, tôi tuyên bố quyết định của mình, vào lúc ban đêm tôi liền cùng Ngự Ly cùng nhau gặp được nội vụ phủ Thu đại nhân, quả nhiên buổi trưa Huyền Mục đúng giờ hẹn đến.

"Tham kiến Điện hạ.", Vừa thấy đến tôi, Huyền Mục liền hành lễ.

"Mau đứng dậy, không cần đa lễ, lần này mời Huyền thúc thúc tới là nghĩ muốn nói cho Huyền thúc thúc quyết định của tôi."

Nghe vậy, Ngự Ly cùng Huyền Mục đều nhìn về phía tôi.

"Tôi quyết định tiếp nhận ám dạ, hơn nữa tôi muốn đem ám dạ càng lớn mạnh, nếu ngoại công năm đó đem ám dạ phát triển đến giàu có, như vậy tôi sẽ đem nó trở nên có thể ngang bằng bảy quốc."

Tin tưởng tôi, tôi sẽ trở nên mạnh mẽ, tôi sẽ bảo vệ các người, tôi sẽ cho các người hạnh phúc. . . . . .