Chương 24: Ra oai phủ đầu

Chỉnh tề xếp thành hàng, tinh thần dâng trào, hôm qua cuồng hoan tựa hồ cũng không có ảnh hưởng gì đến bọn họ, nhưng thật ra đầu ta cháng váng đau đầu......

Trên thao luyện trống trải, tiếng hét vang trời, không thể không thừa nhận, Lí Hoài Thanh là tướng lãnh vĩ đại đủ tư cách, liền hướng hắn trị quân nghiêm khắc, quân đội kỷ luật chuẩn mực, nếu người tài cán như vậy vì ta sở dụng, chắc chắn sẽ ta sẽ giảm bớt rất nhiều tinh lực, chính là không biết cuối cùng hắn có chủ nhân chưa, bất quá, cho dù hắn nghe lệnh ai, người này nhất định là ta rồi. Tuy rằng cá nhân mà nói cũng không thích hắn, nhất là ánh mắt hắn khi khinh thường Ngự Ly.

Đi theo Lí Hoài Thanh lên đài chỉ huy thao luyện, hai tay vung lên, hiệu lệnh trống quân vang lên, toàn bộ trường thao luyện thoáng chốc an tĩnh lại.

" Các huynh đệ, hôm nay ngũ hoàng tử điện hạ đích thân tới xem chúng ta thao luyện, vậy xuất ra khí thế nam nhân các ngươi, xuất ra khí khái quân nhân Quốc Khánh chúng ta, có nghe hay không?"

" Nghe thấy!"

" Hôm nay chúng ta thao trường luận võ, nếu thắng tướng quân ta sẽ có phần thưởng xứng đáng."

Tràng tiếp theo vang tiếng hoan hô, từng tướng sĩ trong mắt đều mang theo thần thái cuồng nhiệt. Chỉ chốc lát sau, hai người cường tráng mình trần ra trận, hai người đều là to lớn mạnh mẽ, một chân bước lên đều cảm thấy đài chỉ huy đang run, tiếp theo tiếng hoan hô và huýt sáo liên tiếp.

Quyền ảnh huy động, chốc lát sau chỉ thấy một tên to lớn ôm thắt lưng người kia, chân dồn lực muốn vật ngã, khiến cho dưới đài một trận vui mừng, chỉ thấy kẻ kia sắp bị nâng lên sắp bị ném đi kia đột nhiên trở người hai tay ngược lại siết chặt thắt lưng tên to con, dùng lực của đối phương, chờ đối phương ném dưới đài, chính mình xoay người vững vàng rơi trên mặt đất, tiếp theo hai tay đưa lên cao ... tỏ rõ chính mình thắng lợi. Không khỏi gật đầu, là người thông minh, biết mượn lực trả lực.

" Từ lâu nghe thấy ngũ hoàng tử võ nghệ hơn người, kẻ bên người điện hạ tất nhiên cũng đều là chiến sĩ ản sắc nam nhi anh duệ, không biết điện hạ có hứng thú cũng gọi người cùng tỷ thí?"

Lúc nghe hắn nói đến bản sắc nam nhi lấy ánh mắt liếc xéo Ngự Ly một cái, không khỏi làm cơn tức của ta bỗng chốc liền vọt lên, bỗng chốc muốn tìm ta đến xem thao luyện, thì ra chính là khıêυ khí©h đây, muốn ra oai phủ đầu sao? Cũng quá không đem ta để vào mắt.

" Chiến sĩ biên quan kinh nghiệm sa trường, chúng ta bất quá là chút phô trương, ta thấy thắng bại liếc mắt một cái liền ra kết quả, chúng ta sẽ không tự rước lấy nhục."

Lí Hoài Thanh trên mặt rất là đắc ý, cười nói.

" Điện hạ khiêm tốn, nào có còn không tỷ thí liền nhận thua, điều này cũng không phải là đại trượng phu làm."

Không lộ thanh sắc nhìn hắn một cái, cười nói.

" Nếu Lý tướng quân đã nói như vậy, chối từ nữa thì có vẻ Kiều Sở keo kiệt, tỷ thí cũng tốt, chính là đến lúc đó có thua thê thảm, Lý tướng quân không cần chê cười cũng được."

Không nhìn đến vẻ mặt hắn cười đến rất là đắc ý kia, nhìn về phía sàn vật.

" Ngự Ly, ngươi lên đi, điểm đến thì dừng, không cần tổn thương hòa khí."

" Đã là luận võ trên sàn vật, tất nhiên toàn lực ứng phó, không phải sao? Điện hạ."

Nghe được ta để cho Ngự Ly lên đài, Lí Hoài Thanh lại xuất hiện vẻ mặt khinh thường này, không để ý tới hắn, chính là mỉm cười chẳng ừ hử gì cả, hôm nay ai ra oai phủ đầu với ai còn không biết!

Khi nói chuyện, Ngự Ly đã phi thân lên sàn vật, thân thể nhẹ nhàng mà tao nhã, trên đài tên to con nhìn thấy cơ thể Ngự Ly gầy yếu, dung mạo mang theo một chút thanh tú, rất là không đem y để vào mắt, ngay cả Lí Hoài Thanh bên cạnh cũng là vẻ mặt giống nhau, giống như trận tỷ thí này hắn là thắng định rồi.

Bởi vì đối phương không có vũ khí, cho nên Ngự Ly cũng bàn không, đối mặt đối phương dáng vẻ khinh bỉ, Ngự Ly cũng không giận, ngược lại đặt một tay ở sau lưng, một tay còn lại hướng tên đó vẫy tay, này vừa mới động hiển nhiên chọc giận tên to con, chỉ nghe hắn hét lên sau đó liền hướng Ngự Ly xông đến, Ngự Ly linh hoạt xoay người, tên đó nhào vào chỗ trống, quay người lại, vồ hụt như trước, Ngự Ly cũng không phản kích mà chính là mèo dờn chuột, dẫn tới chung quanh người quan sát phát ra tiếng cười nhạo liên tục, y giống như không ở trận đấu mà là đang đùa đùa giỡn, khóe miệng hướng về phía trước cong lên, dáng người phong lưu tuấn dật. Đột nhiên thấy khóe miệng y trầm xuống, không hề tránh né đơn thuần, phi thân tiến lên vận nội lực, cùng tên to con ra đòn liên tiếp, đồng thời phong bế đại huyệt quanh thân hắn, làm cho hắn không thể lui được, tựa hồ nguời xem trận đấu này đã không còn kiên nhẫn, chỉ thấy y vận công một chưởng thẳng hướng ngực tên to con đánh vào, hắn bản năng đưa tay ra chắn, lòng bàn tay mạnh mẽ va chạm, âm thanh phát ra, cơ thể tên to con trực tiếp văng xuống sàn vật, ôm lấy một tay cùng Ngự Ly so chưởng gào khóc kêu to không ngừng, mặt đã vì đau đớn mà trắng bệch, ta biết cái tay kia khẳng định đã bị phế đi. Toàn bộ sàn vật yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tên đó đau đớn rêи ɾỉ, vẻ mặt mỗi người đều kính sợ nhìn Ngự Ly, không ai còn dám dùng ánh mắt trêu tức nhìn y.

Ngự ly tự nhiên xoay người, phi thân đến bên người ta, ta cười nhìn y, chút không che dấu ôn nhu trong mắt ta. Lí Hoài Thanh mặt vẻ mặt đắc ý từ lúc Ngự Ly phi thân lên sàn đấu cũng đã không thấy, người trong nghề nhìn ra được khinh công thân pháp của Ngự Ly nếu không có nội lực thâm hậu, là không thể làm được, chính là hắn cũng vô pháp hạ Ngự Ly quá ba mươi chiêu đi.

" Ngự Ly công tử hảo võ nghệ, kẻ bên người điện hạ quả nhiên đều là cao thủ, mạc tướng có mắt như mù, vừa rồi đã mạo phạm, hy vọng điện hạ cùng Ngự Ly công tử không cần ghi tạc trong lòng."

" Lý tướng quân sao lại nói vậy, tất cả mọi người là vì giang sơn Quốc Khánh mà dốc sức, việc nhỏ như thế sao ghi tạc trong lòng, nhưng thật ra Lý tướng quân có cách quản quân, vị kia quân sĩ có thể giữ vững dưới tay Ngự Ly lâu như vậy, đủ thấy tướng quân trị quân công hiệu, tuy rằng bị đánh rớt võ đài, nhưng cần phải trọng thưởng. Mặc Ngọc, đi mời thầy thuốc trị thương cho vị quân sĩ kia, đều thưởng một trăm lạng bạc."

Đứng lên nhìn chung quanh, giơ lên một khuôn mặt tươi cười, không hề nghi ngờ nhìn thấy ngây người cùng kinh diễm trong mắt bọn họ.

" Các vị có ai còn muốn đi lên tỷ thí cũng không cần kiêng dè. Hôm nay Lạc Kiều Sở ta đã nói, phàm là người thao trường luận võ thắng lợi, đều thưởng một trăm lạng bạc."

Thao trường im lặng lại bắt đầu huyên náo lên, một đôi khác lại nhảy đến giữa sân, tiếng hoan hô lại vang lên.

" Xin hỏi điện hạ, người vừa mới xưng Mặc Ngọc, chính là trang chủ Ngự Kiếm sơn trang, Ngọc công tử?"

" Đúng."

Nhìn mắt hắn dần dần hiện ra sùng bái, lời nói với ta cũng bắt đầu cung kính lên, không thể tưởng được Mặc Ngọc thanh danh lớn như vậy.

" Lý tướng quân, hôm qua say rượu, hôm nay cơ thể có chút không khoẻ, ta quay về doanh trướng trước."

" Cung tiễn điện hạ."

Khoát tay, tự ý kéo tay Ngự Ly, không để ý tới tầm mắt hừng hực của Lí Hoài Thanh chước nhân rời đi cái nơi kia. Vừa ra sàn vật, bàn tay kéo Ngự Ly xoa xoa lòng bàn tay.

" Đau sao? Sao lại dùng sức như vậy? Ta thấy mà đau lòng."

" Không có, taị hạ nào có yếu ớt như vậy, người cũng như vậy."

" Ngự ly là bảo bối của ta, ta đương nhiên phải đau."

Một phen ôm lấy y, ngửi mùi hương trên người y phát ra.

" Thực xin lỗi."

" Hử?"

" Ở cùng ta, có hối hận không? Chúng ta đều là nam tử......"

Ngự Ly ngẩng đầu nhìn ta.

" Người khác đều xem ngươi là nam sủng của ta, ngươi sẽ khó chịu, vừa thấy đến bọn họ dùng loại ánh mắt đó nhìn ngươi, lòng ta rất khó chịu."

" Vậy Kiều Sở đem taị hạ trở thành cái gì? Cũng trở thành nam sủng sao?"

Nhìn y, ta an tâm mỉm cười, là người yêu......

" Chỉ cần Người là tốt rồi, chỉ cần là Người, người khác thấy thế nào taị hạ cũng không để ý."

Y nháy mắt, con ngươi sâu thẳm xuyên vào trong ánh mắt của ta, ánh mắt dây dưa làm cho người ta say mê. Ngậm lấy đôi môi kiều diễm y mυ"ŧ vào, đầu lưỡi trong miệng y khıêυ khí©h, tất cả yêu thương đều trong nụ hôn này, triền miên như vậy.

" Ly."

" Hử?"

" Buổi sáng hôm nay chúng ta còn hình như có chuyện chưa làm xong."

"......"

" Chúng ta tiếp tục đi."

"......"

" Hừm......"