Chương 2: : Hiện thế

Trong mộng lại mơ thấy ba ba mụ mụ, thấy ánh mắt cô tịch, tuyệt vọng của họ.Trong lòng một lần lại một lần gọi ba ba mụ mụ, không cần khổ sở, phải hạnh phúc,như vậy ta mới có thể yên tâm. Muốn giúp bọn họ lau nước mắt, thân thể lại thế nào cũng không động đậy, sau lại thấy lại cái cảm giác thống khổ khi trị bệnh bằng hóa chất, thống khổ như mình đang bị thiêu đốt, thẳng đến khi có một cỗ thanh hương ập đến.Ý thức chậm rãi khôi phục, muốn tìm ngọn nguồn cổ thanh hương, muốn càng nhiều, vì thế ta cố gắng mở mắt.

Lại là khung cảnh mới vừa rồi, bất đồng chính là lần này ta đang nằm trong lòng một người, thủy thanh lương(ngụm nước lạnh)khiến ta lập tức thanh tỉnh. Vừa thấy người đang ôm mình, chớp mắt ta liền ngay dại, đơn giản vì hắn thật đẹp…

Ngơ ngác nhìn hắn, ngay cả nước ta đều quên nuốt, đôi mắt phượng dịu dàng, hàng mi vừa đậm vừa cong, chiếc mũi cao thẳng tắp tạo cho người ta một cảm giác mềm mại. Đôi môi hồng nhạt, làn da trắng nõn bị mái tóc mềm như tơ che khuất,thật sự rất đẹp. Tuy rằng trước kia ta cũng gặp không ít mỹ nhân, cũng như bao nữ sinh nhìn họ đến hoa mắt, si mê, nhưng vì bệnh tật, ta rất ít tiếp xúc với ai, lại càng không như bây giờ được một mĩ thiếu niên ôm vào lòng, ta như bị điện giật, tim đập rất nhanh. Thiếu niên thấy ta ngơ ngác nhìn hắn, không uống nước, liền đem chén nước lấy đi, cuối đầu hỏi:

“ Điện hạ làm sao vậy? Không thoải mái sao? Thuộc hạ lập tức đi thỉnh ngự y.”

Trời ạ, thật không có thiên lý a, người đẹp mà thanh âm cũng thật dễ nghe. Ông trời thật không công bằng a!!

Thấy ta tiếp tục ngơ ngác, thiếu niên tựa hồ có chút sốt ruột

“Người đâu, mau đi tìm ngự y, điện hạ cảm thấy không khỏe!”

Lúc này, ta mới hồi phục tinh thần, vội vàng nói:”Ngự y? Đây là đâu? Ta là ai?”

“ Điện hạ làm sao vậy? Điện hạ không nhớ Ngự Ly sao?” Khuông mặt thiếu niên đầy vẻ nghi vấn cùng sự thân thiết không che dấu được.

“Không, ta cái gì cũng không biết, đây là đâu? Ta là ai?”Thiếu niên không còn nghi ngờ, lập tức trấn định tinh thần.

“ Điện hạ chẳng lẽ mất trí nhớ sao? Ngài là Khánh Quốc Ngũ hoàng tử. Nơi này là tẩm cung của ngài, Chiêu Hoa Điện. Ta là thị vệ bên người ngài, ngài thật sự tuyệt không nhớ rõ sao?Ngay cả Ngự Ly cũng quên sao?”

Nguyên lai tên hắn là Ngự Ly. Thật là một cái tên hay a. Trong mắt thiêu niên có một loại ảm đạm, không biết vì sao lại khiến ta đau lòng. Mới lần gặp đầu tiên mà lại như vậy, ngay cả chính ta còn thấy kì quái. Bất quá, hắn nói ta là hoàng tử? Ta thế nào lại biến thành nam!! Không thể nào a! Chẳng lẽ muốn ta lấy thân thể một thiếu niên tiếp tục sống sao? Trời ạ, ngươi thế nào lại thích trêu cợt ta như vậy a?

Khi ta còn đang ở cõi thần tiên, một thân ảnh ào đến, tận lực bồi tiếp một trận kinh hô:

“Điện hạ, người rốt cuộc tỉnh, người hù chết Tiểu Trúc a….”Nhìn kĩ, hình như là tiểu nha đầu đã mặc kệ ta sắp bị khát tử.Ta còn chưa khôi phục tinh thần lại, nàng liền mang bộ dáng” mùa hoa lê hãy dầm dề giọt sương” (khóc sướt mướt). Sau một hồi nghe nàng vừa khóc vừa nói, ta rốt cuộc có thể mở miệng:

“Ngươi là ai?” Chỉ thấy nàng sửng sốt, nước mắt mới thu lại liền lập tức chảy ra, làm cho ta không khỏi sợ hãi than thầm

“ Điện hạ, ngài làm sao vậy? Ngài quên Tiểu Trúc rồi sao? Ngài như thế nào có thể quên Tiểu Trúc a?”

Đầu ta thật đau như búa bổ, nha đầu này nước mắt thật nhiều. Trước kia ta là nữ hài tử là tối không thích khóc, tối không thích nước mắt. Cho dù là đau không thể chịu được cũng sẽ không rơi lệ, bởi vì ta biết ta phải kiên cường, ta không thể lại để ba ba mụ mụ thấy bộ dạng thống khổ của ta, không thể để họ lại vì ta mà càng thêm khổ sở.

“Được rồi, Tiểu Trúc, điện hạ vừa tỉnh thân mình còn yếu. Điện hạ hình như mất trí nhớ, hiện đừng làm ồn điên hạ. Mau đi chuẩn bị điểm tâm, điên hạ hôn mê lâu như vậy hẳn là đói bụng.”

Ngự Ly một câu liền giúp ta nhìn thấy lối thoát, Tiểu Trúc lau nước mắt liền đứng dậy rời đi, nhất thời khiến ta có ấn tượng tốt không ít về tiểu mỹ nhân, thật là một thiếu niên cẩn thận.

“ Ngự Ly” Hắn quay đầu lại, cẩn thận nhìn ta.

“Ngự Ly là tên ngươi sao?”

“Vâng, điện hạ không nhớ sao, tên này vốn là điên hạ ngài đặt”

“Phải không, ta là hoàng tử sao? Chính là vì cái gì tẩm cung ta thoạt nhìn lạnh lẽo thế, ta là sinh bệnh sao? Vì cáo gì một hoàng tử sinh bệnh đều không có người đến hỏi thăm một tiếng?”

“ Đó là bởi vì, bởi vì ngài không được sủng ái. Nơi này không có người đến, bởi vì…nơi này là lãnh cung”

Trả lời như vậy thật ngoài dự kiến của ta. Bất quá nếu đi tới nơi này, liền lấy thân phận này sống tiếp đi, cho nên, hiểu biết về ‘Ta’ trong quá khứ là bước đầu tiên.