Chương 19: Diệu kế

Đi trên đường cái nhộn nhịp như trước, Giang Châu về đêm tựa hồ lại náo nhiệt, nhất là vùng Lâm Giang, một con thuyền kĩ nữ neo ở trên sông, nghênh đón khách nhân không ngừng lui tới thuyền hoa, đứng ở bờ sông mặc cho gió xuân thổi trên mặt ta.

" Công tử, kẻ người muốn gặp đã tới rồi." Gật đầu tỏ vẻ hiểu được.

" Thuộc hạ Ám dạ Mạc Tri, ra mắt công tử."

" Ừ, ngươi ở Giang Châu đã bao nhiêu năm?"

" Bẩm công tử, thuộc hạ ở Giang Châu đã hơn hai mươi năm, vẫn phụ trách ám dạ vận chuyển lương thực, muối ăn ở Giang Châu."

" Ngươi cũng là lão thương gia có danh vọng ở Giang Châu, như vậy theo ý kiến của ngươi, phải từ giang châu đem rất nhiều lương thực vận chuyển ra ngoài, bình thường dùng phương pháp gì?"

" Bẩm công tử, nếu chuyển hàng hóa lượng thực nhiều mà ra khỏi địa phận Lâm Giang, bình thường đi đường thủy."

" Toàn bộ thành Giang Châu có bao nhiêu bến tàu?"

" Có năm."

" Như vậy toàn thành có tất cả bao nhiêu thuyền kĩ nữ?"

" Thuyền kĩ nữ? Vậy...... Bẩm công tử, Giang Châu vốn là nơi vui chơi, toàn thành tất cả kỹ viện lớn nhỏ đều có bốn năm chiếc thuyền, tổng cộng e là có mấy ngàn chiếc thuyền."

Mấy ngàn chiếc thuyền sao? Tốt lắm, số lượng này hoàn toàn đủ rồi.

" Mạc Tri, lấy năng lực của ngươi, triệu tập tất cả tú bà kỹ viện, nam quán toàn thành có khó khăn không?"

" Cái này? Không khó." Lúc này vẻ mặt Mạc Tri nghi hoặc.

" Tốt lắm, sáng mai ta muốn nhìn thấy tất cả tú bà toàn thành."

Cái này không chỉ là Mạc Tri, ngay cả Ngự Ly cùng Mặc Ngọc cũng đều nghi hoặc. Ha hả, cho các ngươi thưởng thức một trò hay đi.

" Kiều Sở nghĩ đến phương pháp gì à?" Ngự ly nhịn không được tò mò.

" Ha hả, ngày mai các ngươi sẽ biết, cam đoan các ngươi cảm thấy hứng thú."

Mạc Tri làm việc rất tốt, không hổ là người ám dạ huấn luyện ra, sáng sớm ta đi vào đại sảnh, mấy trăm chủ kỹ viện toàn bộ Giang Châu đều ở trong sân chờ, cả sân nói chuyện ồn ào, làm cho mặc Ngọc nhíu mày.

" Các vị." Cố gắng đề cao âm lượng mới làm cho toàn bộ an tĩnh lại.

" Các vị, hôm nay triệu tập các vị đến, là Sở mỗ có chuyện làm ăn muốn cùng mọi người làm."

Mới vừa nói xong một câu, dưới lại bắt đầu ồn ào lên......

" Im lặng!" Lần này lên tiếng chính là Mặc Ngọc, rốt cục phát hiện nhược điểm của hắn, hắn sợ ồn ào, nhất là loại tiếng huyên náo này......

Bởi vì Mặc Ngọc khí thế lạnh lùng, toàn bộ đều bị trấn áp, quả nhiên là người ác dễ làm việc ......

" Chuyện làm ăn này ta tin tưởng tất cả mọi người sẽ có hứng thú, bởi vì các ngươi sẽ không lỗ."

" Làm ăn gì?" Rốt cục có người hỏi.

" Ta muốn các ngươi liên tục 5 ngày bất luận ngày đêm, dùng tất cả kĩ thuyền và hoa thuyền, chia ra tập trung ở năm bến tàu Giang Châu tiếp khách. Chỉ cần các ngươi có thể đem năm bến tàu vây chật ruồi không bay ra được. Việc làm ăn các ngươi cứ theo lẽ thường, mà chi phí năm ngày từ Sở mỗ sẽ trả."

" Vì cái gì?"

" Không cần hỏi vì cái gì, chỉ cần trả lời các ngươi làm hay không làm, tiền Sở mỗ có thể ứng trước cho các ngươi, chỉ cần các ngươi làm theo ta nói là được."

Toàn sân im lặng một lúc, có người dẫn đầu trả lời: "Được."

Tiếp theo toàn bộ hưởng ứng, có tiền quả nhiên dễ làm việc, phải thúc giục Huyền Tứ, Huyền Du gia tăng nhiệm vụ trên tay bọn họ một chút.

Chờ bọn họ vừa đi, Giang Châu mà bắt đầu náo nhiệt lên, vốn ban ngày nghỉ ngơi buổi tối mới bắt đầu kinh doanh toàn bộ kỹ viện và nam quán đều bắt đầu hoạt động, thậm chí có kỹ viện nam quán đem bảng hiệu chính mình đều treo lên, toàn bộ bờ sông náo nhiệt lạ thường. Tất cả kĩ thuyền toàn bộ vây quanh ở bến tàu, chi chit đem toàn bộ đường sông tắc nghẽn, thanh âm kỹ viện mời chào khách nhân, oanh oanh yến yến không dứt bên tai, mà bờ sông người xem náo nhiệt lại càng ngày càng nhiều. Tuy rằng Giang Châu là cái nơi nổi danh yêu hoa, nhưng giống như hôm nay tất cả kỹ viện nam quán đều tập hợp cùng một chỗ là cảnh tượng chưa từng có qua, thế cho nên một ít kỹ viện trong lúc đó đều bắt đầu rồi cạnh tranh, cùng đem bảng hiệu thẻ đỏ chính mình nhất quyết tranh cao thấp, náo nhiệt phi phàm......

Ta đứng ở bờ sông, cười tủm tỉm nhìn trước mắt cảnh tượng, Ngự Ly, tiểu Điêu còn có Mạc Tri đã ngẩn người, Mặc Ngọc như trước mặt không chút thay đổi nhưng trong mắt đã có ánh sáng chợt lóe.

" Nếu nơi đó náo nhiệt như vậy, chúng ta cũng đi giúp vui đi." Nói xong liền chính mình đi đầu hướng một kĩ thuyền lớn nhất đi đến.

Vô cùng hài lòng uống trà thơm, trong phòng ở kĩ thuyền cao nhất quả nhiên thích hợp thưởng thức phong cảnh vùng ven sông, nghĩ đến khuôn mặt tươi cười Vương Vĩnh Dật khi lấy tiền, hừ, cho ngươi khóc.

Liền như vậy náo nhiệt vài ngày, tới rồi ngày thứ tư, Vương Vĩnh Dật ngồi không yên, phái người đến mời ta.

" Sở công tử, không biết việc làm ăn có không gia hạn vài ngày, này......"

" Vương đại nhân chỉ giáo cho?"

" Không biết vì sao có nhiều kĩ thuyền neo đậu như vậy, làm tất cả bến tàu ở bờ sông đều bị bế tắc, lương thực vận không ra."

" Vậy Vương đại nhân muốn vi ước?"

" Này...... Không phải ta muốn vi ước, lương thực đã mang tới kho hàng bờ sông rồi, chỉ còn chờ lên thuyền, ...... Ta cũng lực bất tong tâm."

" Vương đại nhân, việc buôn bán quan trọng nhất là chữ tín, nếu Vương đại nhân giao thiệp với thương giới, vậy hẳn là biết quy tắc của thương giới, không phải Sở mỗ không cho mặt mũi, giấy trắng mực đen Vương đại nhân là ký vào, Sở mỗ vẫn là câu nói kia, nếu ngày mai không thể theo kỳ hạn đem hàng hóa đến, như vậy xin mời Vương đại nhân chuẩn bị tốt một triệu năm nghìn vạn lượng bạc trắng đi, đại nhân chớ quên, đại nhân kinh doanh chính là quan lương, nếu làm cho triều đình biết được, đại nhân sẽ ăn nói thế nào đâu? Nghe nói triều đình đã phái Ngũ hoàng tử đến giúp nạn thiên tai, không biết có tới chưa."

Nói xong liền đứng dậy rời đi, để lại phía sau một mình Vương Vĩnh Dật đờ người ra đổ mồ hôi.

Ta nói rồi, nếu ông trời không trừng phạt các ngươi, như vậy ta sẽ làm. Nếu đã biết tung thích lương thực như thế nào có thể không lợi dụng đây?

Sáng sớm ngày thứ sáu liền mang theo Ngự Ly, Mặc Ngọc còn có tiểu Điêu đến thu tiền, nhìn bộ dáng Vương Vĩnh Dật kia đau lòng đến toàn thân run rẩy, mọi người nín cười sắp nghẹn, một triệu năm nghìn vạn lượng, không phải con số nhỏ đâu, có thể trong một đêm lấy ra nhiều tiền như vậy, xem ra hắn trước kia nuốt vào không ít mồ hôi nước mắt nhân dân, người như vậy như thế nào có thể buông tha?

Buổi chiều cùng ngày, Ngũ hoàng tử đích thân tới Giang Châu, vừa đến Giang Châu mượn ra lệnh bài, báo lên kinh đô, Giang Châu phủ đài Vương Vĩnh Dật một mình cất giấu mua bán quan lương, cũng tự mình đồng ý khế ước làm chứng, chứng cớ vô cùng xác thực, bắt giữ đợi xét xử, tịch thu toàn bộ gia sản sung công. Cũng hạ lệnh mở kho lúa, phát lương cứu tế nạn dân.

Tin tức vừa ra, toàn thành dân chúng đều bắt đầu hoan hô, mà tâm ta rốt cục cũng buông xuống.