Chương 16: Phong đô

Một đường Nam hạ, trên đường chứng kiến dân đói càng ngày càng nhiều, thậm chí còn thấy người đói chết bị ném đi tùy tiện ở ven đường, nơi nơi đều có thể thấy bị lột hết thân cây vỏ cây. Càng đi phía nam, tình tình càng thêm nghiêm trọng. Cho tới bây giờ đều không có gặp qua thảm trạng như vậy, một đám người đói khát có thể thấy bộ xương cứ như vậy yếu ớt nằm ở ven đường. Lạc Diệu Thế, phụ hoàng của ta, chẳng lẽ Người như vậy là chiếu rọi giang sơn của Người, của con dân Người sao? Đây là đất nước ngoại công ta năm đó hao hết tâm lực để xây dựng sao?

"Ta muốn đi xuống một chút."

Nói xong đã đi xuống xe ngựa, Ngự Ly cùng Mặc Ngọc theo sát phía sau ở ta cũng xuống xe ngựa. Chúng ta một thân lộng lẫy đứng ở chỗ này có vẻ thực đột ngột, không hề ít dân đói đi đến trước mặt chúng ta vươn cái tay khô quắt, nhìn tình cảnh như vậy mà lòng ta một trận chua xót. Lúc này ánh mắt của ta dừng lại ở một nam hài bên đường cái cố sức vác mình về phía trước.

Rõ ràng đã gầy yếu không chịu nổi, bước chân liêu xiêu liều mạng đi phía trước, thân hình nhỏ yếu lại lộ ra một sự kiên cường, theo phương hướng hắn nhìn qua, ở góc đường một thân thể nho nhỏ cuộn mình, trên mặt vấy bẩn thấy không rõ sắc mặt, chính là môi không có một tia huyết sắc, nam hài đi đến nơi đó cúi mình đưa tay luồn vào yết hầu, sau đó liền thấy hắn không ngừng đích nôn khan, thẳng đến nôn ra điểm không biết là và vân vân đen tuyền gì đó, hắn thôi thôi kia cuộn mình đích thân thể.

"Muội muội, tỉnh lại, ca ca tìm được thức ăn ."

Ta chấn kinh, rồi sau đó chính là khổ sở mãnh liệt đánh úp lại, một cái bước chân xông đến, muốn đỡ bọn họ đứng lên, khi ta lờ mờ thấy bọn họ thì bị Mặc Ngọc một phen đẩy ra, ta kỳ quái nhìn thấy hắn.

"Công tử, ôn dịch quành hành, khó tránh khỏi bọn họ trên người sẽ có chứa bệnh dịch."

Nói xong chính mình xoay người ôm tiểu cô nương kia hướng xe ngựa đi đến, ta chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau hắn, có khi ta thực đọc không hiểu tâm Mặc Ngọc, cảm giác có khi hắn rất gần ta, có khi ở xa ngàn dậm.

Quay đầu lại, thấy vừa rồi nam hài còn đứng tại chỗ.

"Ngốc đứng làm gì, còn không mau đuổi kịp."

Nhìn thấy thức ăn trước mắt, nam hài mở to hai mắt nhìn, nuốt nước miếng.

"Như thế nào không ăn?" Ta hỏi.

"Tôi muốn chờ muội muội cùng nhau ăn."

"Yên tâm đi, còn nữa, hiện tại thầy thuốc đang bắt mạch cho muội muội ngươi, nàng sẽ không bị đói." Cười nhìn hắn, thật sự là đứa nhỏ tốt, tại đây trong hoàn cảnh này còn có thể đối muội muội không rời hông bỏ, không khỏi nghĩ tới mấy huynh đệ của ta, còn có Phụ hoàng, một tia cười khổ khắc ở trên mặt.

"Tạ ơn công tử." Nói xong liền mãnh mẽ hướng bát cơm vào miệng, Tiểu Trúc ở một bên cho hắn đĩa rau, còn nói: "Ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn ."

"Tiểu trúc, ăn cơm xong dẫn hắn đi tắm, đổi quần áo sạch sẽ."

Đang vì chuyện giúp nạn thiên tai mà đau đầu không thôi, có người gõ cửa tiến vào, là nam hài vừa nãy, tắm xong mới phát hiện tuy rằng bởi vì dinh dưỡng không tốt, có vẻ thực gầy yếu, nhưng là cũng rất thanh tú, con ngươi lộ ra luồn linh khí, vừa thấy đến ta vội quỳ xuống cúi đầu.

"Tạ ơn công tử ban cơm, đã cứu mạnh tôi cùng muội muội, công tử nếu không chê, tiểu Điêu (con chồn) nguyện ý hầu hạ công tử."

"Tên của ngươi gọi tiểu Điêu? Ngược lại rất thích hợp với cơ trí của ngươi, muội muội ngươi chính là rất đói bụng, thân thể yếu ớt, chăm sóc vài ngày sẽ không sao."

"Tiểu Điêu vừa mới xem qua tiểu Tuyết, cám ơn công tử cứu mạng."

"Các ngươi là người ở nơi nào? Người nhà đâu?"

"Thưa công tử, chúng tôi đã không còn nhà người, gia đình tiểu Điêu là người Phong đô, quê hương vốn là đất lành, chính là năm trước đại hạn bắt đầu xuất hiện, cho nên năm nay không có lương thực để ăn, lại còn gặp phải ôn dịch, cả thôn mọi người chết sạch, tôi cùng muội muội phải chạy trốn, dọc theo đường đi dựa vào rau dại, rể cây mà sống sót, hiện tại ngay cả vỏ cây đều không có ."

Phong đô, tình huống nghiêm trọng nhất ở vùng đó.

"Tại sao có thể như vậy? Nha môn không phải đang cứu tế lương thực sao? Nạn đói nghiêm trọng như vậy, nha môn đang làm gì?"

"Cứu tế lương thực? Lúc này có ai quan tâm chúng tôi chết sống, quan lại cấu kết, dùng lương thực cứu tế buôn bán, nâng giá lương thực, hiện tại ngay cả vỏ trấu giá đều gấp năm lần trước đây, gia đình bình thường căn bản là mua cũng mua không nổi lương thực."

"Ngươi về sau liền đi theo bên cạnh ta, dù sao ta cũng thiếu gã sai vặt. Hôm nay là như vậy, đi chăm sóc muội muội ngươi."

"Mặc Ngọc, truyền tin cho Huyền Du, nói cho hắn vô luận ám dạ hiện tại có thể điều động bao nhiêu lương thực, bảo hắn ưu tiên mau chóng hướng phía nam mà điều động, ám dạ thuộc địa phương đăc biệt không được nâng giá lương thực lên, toàn bộ khôi phục lại giá cả trước tai, tình hình tai nạn nghiêm trọng địa phương phải hết sức phát chuẩn lương cứu tế, động tác phải nhanh."

Quan lại cấu kết sao? Các ngươi cứ việc bao che lẫn nhau, bất luận góc rễ các ngươi có vướng víu, lộn xộn phức tạp bao nhiêu, ta nhất định sẽ xé mở các ngươi.

Tâm tình không tốt, đêm khuya mới trở lại phòng, Ngự Ly gặp ta tiến vào nhợt nhạt cười, tự nhiên mà đem đầu của ta ôm ở trong ngực hắn nhẹ nhàng vỗ .

"Không cần khó chịu, sẽ tốt thôi, Người nhất định sẽ có biện pháp."

"Ừ." Trở mình liền ngủ mất, sau đó ta bận bịu .

Bởi vì ta thanh tra giúp nạn thiên tai là chiêu cáo thiên hạ, cho nên vừa tiến vào vùng tai nạn thì có người đến báo, nói tri phủ Giang Châu đã ở phía trước trạm dịch xin đợi đã lâu.

Trầm tư một hồi, hỏi: "Từ nơi này đến Phong đô cần bao lâu thời gian?"

"Nếu tăng tốc độ, hai ngày thì đến." Mặc ngọc trả lời.

"Tốt lắm, thông tri phía trước, chúng ta lập tức thay đổi tuyến đường đi Phong đô."

"Nơi đó là nơi ôn dịch nghiêm trọng bắt đâu, đi như vậy. . . . . ."

"Chính là bởi vì là nơi thiên tai nghiêm trọng ta mới muốn đi."

Vì thế chúng ta ở nửa đường tiến lên bỏ lại bọn quan viên đã chờ đợi , trực tiếp thay đổi tuyến đường hướng Phong đô vội vàng mà đi, nếu muốn chữa trị vậy phải từ nơi có chứng bệnh nghiêm trọng nhất mà ra tay.