Chương 10: Kế hoạch bắt đầu

Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, mông lung mở mắt ra liền thấy đầu Ngự Ly đặt ở trên ngực của ta, hai tay vòng quanh thắt lung ta, hô hấp đều đều lâu dài biểu hiện hắn đang ngủ an ổn, hô hấp hắn ấm áp phun ở ngực ta, làm cho lòng một trận rung động, đưa tay vuốt ve sợi tóc hắn, điều chỉnh tư thế một cái làm cho hắn ngủ càng thoải mái đưa hắn ôm càng chặt.

Một tiếng nói mớ theo miệng hắn tràn ra, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, mở mắt, ánh mắt rõ ràng còn chưa có khôi phục thanh minh, tối hôm qua hẳn là là hắn khó được giấc ngủ thật ngon, nếu không thì người cảnh giác như hắn sẽ không ngủ mà không cảm giác như vậy, hoặc là bởi vì ở ta bên người hắn mới đặc biệt an tâm? Nghĩ đến đây nhất thời cảm thấy được trong lòng thực ấm, cúi đầu đặt lên một cái nụ hôn dài, thẳng đến hắn thở hồng hộc mới buông ra, trong mắt đã đã không có mông lung vừa rồi, chính là một tầng hơi nước, lộ ra mặt đỏ hồng, ánh mắt có chút không biết làm sao nhìn về phía nơi khác, không dám nhìn mặt của ta.

"Đánh thức ngươi à?"

Mỉm cười hỏi, Ngự Ly chính là lắc đầu, mang cả người vùi sâu vào chăn, bộ dáng thẹn thùng rất là. . . . . . đáng yêu.

"Nếu mệt thì ngủ them đi."

"Ừ."

Ở trên trán hắn hôn một cái, chính mình liền đứng dậy mặc quần áo. Đi vào sân trong, ngẩng đầu nhìn gặp thái dương xa xa, than nhẹ một tiếng,

"Hết thảy sẽ bắt đầu rồi."

"Mặc Ngọc."

Tức thì, thân ảnh Mặc Ngọc xuất hiện ở trước mặt ta, làm cho ta rất là tò mò hắn rốt cuộc trốn ở đâu, như thế nào làm một tiếng gọi về liền lập tức xuất hiện ở trước mặt ta. . . . . .

"Mang lời nhắn cho Huyền Dật, nói ta muốn gặp Lễ bộ Thượng thư còn có người cảu chúng ta trong Khâm thiên giam."

"Vâng."

"Còn có, " Mặc Ngọc quay đầu lại nhìn ta, mặt như trước bộ dáng không chút thay đổi.

"Xuất nhập hoàng cung chính mình cẩn thận, sớm một chút trở về."

Những lời này vừa nói ra, ta nhất thời cảm thấy được chính mình thực ngốc, đối với cao thủ như Mặc Ngọc nói như vậy không phải tỏ vẻ không tín nhiệm đối với võ công hắn sao?

Quả nhiên, đáp lại của ta là —— trầm mặc. . . . . .

Thời gian thật dài mới nghe được hắn đáp lại.

"Tạ ơn công tử quan tâm."

Quả thực vẫn là cảm thấy được ta thật khờ . . . . . .

Thừa dịp ban đêm, mang theo Ngự Ly chúng ta rời khởi hoàng cung liền cùng Huyền Dật hội hợp, đi ở trên đường cái nhìn đến ven đường người ăn xin đến càng nhiều, cảm thấy được kỳ quái, Huyền Dật tựa hồ nhìn ra nghi vấn của ta.

"Công tử, năm trước miền Nam hạn hán, dân chúng đã muốn dùng đến lương để cho mùa đông, hiện tại đang lúc đói kém, miền Nam rông lớn bắt đầu mất mùa ."

Nạn đói sao? Ông trời lúc này thật đúng là giúp ta, làm cho kế hoạch của ta nắm chắc một chút.

Đi vào một tửu lâu của ám dạ, vị trí thiên nhiên. Thầm nghĩ tiến vào phòng, cách bình phong liền nhìn thấy người ta muốn gặp đã chờ lâu.

Thấy ta tiến vào, vài người đều đứng lên hướng ta hành lễ, tới nơi này lâu như vậy, vẫn là không quen việc bọn họ động môt chút là hành lễ, khoát tay ý bảo bọn họ đứng dậy.

"Các vị không cần đa lễ, Sở mỗ bản tính tùy ý, không cần nghi thức xã giao này đó, các vị đang ngồi đều là ám dạ tinh anh, có thể có các ngươi nhân tài ám dạ dốc sức như vậy, Sở mỗ rất là vinh hạnh."

"Công tử khách khí , không biết công tử triệu thuộc hạ tiến đến có gì phân phó."

"Nói vậy vị này chính là Lễ bộ Thượng thư Quý đại nhân?"

"Bẩm báo công tử, thuộc hạ trong ám dạ là Mạc Ngôn."

"Mạc ngôn, tên rất hay. Không tồi, lần này triệu tập các vị đến, là có việc cần giao. Các vị đều biết Khánh quốc ta năm trước đại hạn, hiện giờ dân đói khắp nơi, ta hy vọng coi đây là bằng chứng các vị trình lên Hoàng thượng một vài sổ sách."

"Thuộc hạ nguyện nghe rõ."

"Nửa tháng sau chính là lễ trưởng thành của đương triều Ngũ hoàng tử, ta yêu cầu Lễ bộ dâng lên lễ buộc tóc cho Ngũ hoàng tử."

"Ngũ hoàng tử sao? Chính là. . . . . ."

"Ta biết ngươi muốn nói cái gì, đúng là Ngũ hoàng tử thân ở lãnh cung sẽ đề cập một ít cung đình chuyện xưa, có thể còn làm Hoàng Thượng thậm chí còn giận tím mặt, cho nên, ta muốn chủ sự Khâm thiên giam Tần đại nhân hướng Hoàng thượng giải thích, theo bói toán, vì ta Khánh quốc hoàng thất Ngũ hoàng tử Kiều Sở, chưa kịp phụng dưỡng tông miếu, nên Trời trừng phạt giáng đại hạn, thỉnh Hoàng Thượng ra lệnh Ngũ hoàng tử đích thân tới nơi thiên tai, bình ổn Trời giận."

"Không biết công tử đưa ý muốn như thế nào?"

"Tần đại nhân, xuất thân ám dạ phải làm biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi."

Ta cố ý lạnh lùng trả lời, ám dạ tổ chức khổng lồ như vậy, quy củ rất trọng yếu, xem ra tất yếu ta một lần nữa chế định một chút quy củ.

"Là thuộc hạ đi quá giới hạn, thỉnh công tử trách phạt."

Có thể là thái độ của ta chuyển biến quá nhanh, làm cho hắn phản ứng không kịp, thanh âm rõ ràng yếu đi, mang theo sợ hãi.

"Trách phạt thì không cần, chỉ cần nhớ kỹ thân là ám dạ hết thảy đều phải lấy ám dạ làm trọng, tối trọng yếu chính là đối mặt mệnh lệnh không chút do dự chấp hành, tất cả mọi người là ám dạ lâu năm, những cái này ta cũng không cần nhiều lời, các ngươi chỉ cần làm tốt việc mình nên làm, về sau tự nhiên sẽ minh bạch."

"Thuộc hạ hiểu được, ám dạ thề sống chết nguyện trung thành."

"Còn có, Huyền Dật, chờ Tần đại nhân nộp sổ sách lên, ta hy vọng nhìn thấy triều đình sẽ xuất hiện tiếng động hưởng ứng."

"Thuộc hạ hiểu được."

Ngày kế, vẫn không ngừng có người hỏi thăm, Ngũ hoàng tử Lạc Kiều Sở trở thành trọng điểm thảo luận ở buổi triều sớm, chính là phủ nhận lễ buộc tóc của Ngũ hoàng tử là nghĩ đến thiên hạ cầu phúc, giúp nạn thiên tai mà tranh luận không thôi, trên triều đình rõ ràng chia làm hai phái, lấy Lễ bộ Hình bộ cầm đầu ủng hộ, phái còn lại theo bè lũ thái tử cầm đầu là Tứ Hoàng Tử tạo thành chống lại, mà Hoàng Thượng cũng chính là phụ hoàng của ta, người quyền lực lớn nhất Khánh quốc, Lạc Diệu Thế, ở cả quá trình tranh luận chưa nói một lời mà chấm dứt lâm triều, thái độ làm cho người ta không thể lý giải. Tranh luận không thôi hiệu quả trực tiếp nhất chính là mọi người rốt cục ý thức được còn có người này tồn tại. . . . . .

Mà ta, người một tay tạo thành cục diện này, giờ phút này chính lười biếng tựa vào ghế nằm ở sân trong, híp mắt phơi nắng, thưởng thức Ngự Ly luyện kiếm, nhất thời hứng khởi, cầm lấy thanh kiếm lắc mình di chuyển phía sau Ngự Ly, rút kiếm ra chiêu, một mực bố trí ám dạ làm việc, thật lâu không có cùng Ngự Ly luyện kiếm, bóng kiếm lưu động, phi thân lên, đánh lén của ta không có thành công. . . . . .

Cổ tay kích động, phi thân hướng chỗ Ngự Ly đánh tới, động tác nhẹ nhàng nhanh chóng, tiếng kim loại chạm nhau liên tiếp vang lên, lao thẳng đến Ngự Ly ép sát góc, vừa định ôm cổ hắn nhân cơ hội ăn chút đậu hủ, nếu có thể ta vĩnh viễn cũng không muốn nghe thanh âm ở sau người vang lên, mặt Ngự Ly thoáng chốc tái nhợt, cả người khẽ run.