Một tiếng kêu đau đớn đánh thức Lệ Hành đang đắm chìm trong suy nghĩ, thì ra là lễ phục quá dài, tiểu nhân ngư hành động không tiện, không đứng vững, nên ngã xuống, Lệ Hành hối hận mình mặc xong lễ phục cho nàng rồi liền đi mất, may là thảm trong phòng rất dày, bằng không bảo bối của hắn khẳng định sẽ bị thương không nhẹ, hắn trách bản thân mình không đúng.“Đau ở đâu? Bảo bối.” Lệ Hành ôm nàng ngồi ở một bên, nôn nóng hỏi.
“Tay đau.” Karis xoa tay. Khi ngã nàng dùng tay chống, nên bị trật một chút.
“Để tôi xoa cho em.” Theo động tác tiểu nhân ngư, Lệ Hành xoa nhẹ chỗ kia.
“Khá hơn chút nào không?”
“Không đau nữa rồi.” Tay ngườ đàn ông rất ấm áp, xoa nhẹ làm mình không cảm thấy đau nữa.
“Không có nước, nên hiện tại có khó chịu không?” Nghe được tiểu nhân ngư nói tay không đau nữa, Lệ Hành lại bắt đầu lo lắng nàng lâu như vậy không có chạm vào nước thì có thể khó chịu không. Nàng không thoải mái ở đâu, hắn liền đau lòng ở đó, hơn hai mươi năm, hắn chưa từng để ý một người như thế, càng sẽ không chuyện gì cũng thật cẩn thận. Nàng là bảo bối của hắn, cũng là khắc tinh của hắn, nếu ngày nào đó nàng biến mất, chính mình sợ là sẽ điên mất.
“Hiện tại còn ổn.” Karis trả lời.
“Chúng ta đi ăn bữa sáng đi.” Nâng tiểu nhân ngư lên, Lệ Hành thấy rõ, lễ phục này rất hợp với nàng, bảo bối của hắn mặc cái gì cũng đẹp cả, bất quá mặt bảo bối nhìn qua hơi có chút non nớt, chắc nàng còn chưa thành niên nhỉ?
Lệ Hành thay quần áo rồi ôm tiểu nhân ngư đi ra ngoài. Sau khi mở cửa thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đẩy một chiếc xe lăn cao cấp, người đàn ông thấy Lệ Hành ra, ngữ khí rất cung kính “Lệ tổng, đây là xe lăn ngài yêu cầu.”
“Ừ.” Lệ Hành nhàn nhạt đáp một tiếng.
Hắn tuy rằng rất thích ôm tiểu nhân ngư, nhưng điều này cũng dẫn theo nhiều sự chú ý, hơn nữa hắn rất sợ một khi không cẩn thận sẽ tiết lộ chuyện bảo bối có đuôi cá, nên đặt nàng lên xe lăn thì hắn sẽ yên tâm hơn.
Đặt tiểu nhân ngư nhẹ nhàng chậm chạp lên xe lăn, rồi đắp áo vest của mình lên chân nàng, cho dù xe lăn là tự động hoá, nhưng nắm ở trong tay mình mới là yên tâm nhất.
Đi vào một nhà ăn cao cấp rộng lớn, Lệ Hành xua tay ý bảo bọn họ rời đi.
Lệ Hành ôm tiểu nhân ngư vào trong ngực ngồi trên ghế, hắn không biết nàng thích ăn cái gì cả. Cho nên đã chuẩn bị nhiều hơn một chút.
Nhìn đồ ăn thơm ngon trên bàn, Karis tò mò đánh giá.
“Bảo bối lúc trước ăn cái gì vậy?” Lệ Hành muốn hiểu về tiểu nhân ngư nhiều hơn.
“Tảo biển.” Karis mềm mại trả lời, tựa hồ không cảm thấy ăn tảo biển có cái gì không đúng.
Cái gì? Tảo biển. Bảo bối của hắn trước đây đã sống như thế nào vậy, mặc thì mặc đồ không tốt, mà ăn lại kém như vậy, hắn đau lòng muốn chết rồi.
Lệ Hành nghĩ nàng trước đây hẳn là ăn toàn tảo biển, nên cũng không dám lập tức cho nàng ăn quá nhiều đồ ăn con người. Nhưng tiểu nhân ngư có thể nghe hiểu hắn nói chuyện, người trên không khác gì với loài người, nên chắc đồ ăn của con người nàng có thể ăn một phần. Tuy vậy, hắn cũng không thể nóng vội, cho nên chỉ đút một chén cháo bo bo cùng mấy cái bánh bao nhỏ cho nàng thôi.
Tiểu nhân ngư thuận theo ăn đồ ăn hắn đút, làm trong lòng hắn thỏa mãn lại sinh ra một suy nghĩ âm u, hắn muốn lẻn vào trong miệng nàng cùng nàng nhảy múa, càng muốn hôn hết toàn thân nàng.
Karis ăn no, còn nếm được đồ ăn ngon, cho nên nàng rất cao hứng cong cong khóe miệng, ngọt ngào cười với hắn.
Nụ cười ngọt ngào của Tiểu nhân ngư làm suy nghĩ u ám của Lệ Hành biến mất không thấy đâu, hắn không đành lòng ô uế nụ cười tốt đẹp này, đồng thời cả trái tim hắn cũng trở nên tốt đẹp lên, nụ cười của bảo bối thật sự có thể chữa khỏi hắn.
Hắn lừa gạt để âu yếm tiểu nhân ngư, cũng có chút chán ghét mình như vậy, nhưng hắn càng không thể chấp nhận nỗi những ngày tháng không có tiểu nhân ngư tại bên cạnh, hắn nghiện nàng hết thuốc chữa mất rồi. Hắn sẽ đối xử với nàng thực tốt, sẽ làm nàng mỗi ngày đều vui vẻ sống bên cạnh mình.
Lệ Hành ăn xong bữa sáng, phân phó trợ lý nói cho thuyền trưởng hôm nay nhanh chóng về thành phố G, hắn đã chờ không kịp muốn mang bảo bối của hắn trở lại nhà bọn họ, càng kéo dài, nguy hiểm khi bảo bối bại lộ càng lớn, hắn gánh không dậy nổi nguy hiểm này. Đồng thời cũng phân phó trợ lý kêu những người đó hôm nay đừng tới làm phiền hắn, trừ phi có chuyện đặc biệt quan trọng, không có thì từ từ để hắn về thành phố G lại nói.
Lệ Hành đẩy tiểu nhân ngư đi vào boong tàu trống trải, dọc theo đường đi bọn họ đều kinh diễm nhìn bảo bối của hắn, hắn tuy rằng tự hào bảo bối nhà mình mỹ lệ, nhưng hắn càng không vui khi ánh mắt bọn họ đều dừng ở trên người nàng, cho nên mỗi lần hắn đều lạnh lùng đảo qua những người đó, ngại với uy thế và quyền lực của Lệ Hành, nên dần dần bọn họ cũng không dám nhìn tiểu nhân ngư nữa.
Gió biển hơi thổi qua, Lệ Hành mang theo nàng lại đây hóng gió, thả lỏng một chút, cũng thưởng thức cảnh sắc biển rộng xinh đẹp.
Không bao lâu sau Lệ Hành liền đẩy tiểu nhân ngư trở về để hắn phun nước cho nàng, hắn không muốn chờ đến khi bảo bối không thoải mái.