Hắn bởi vì ngủ không yên, mà chỗ này lại ồn, nhưng chỉ mới đến đây thôi, không nghĩ tới trời cao liền cho hắn điều hạnh phúc lớn đến như vậy, hắn thật sự quá hưng phấn quá kích động rồi. Khi nhìn thấy nhân ngư muốn nhảy xuống trở về biển rộng, hắn hoảng hốt, nên hắn cấp tốc chạy đến bên người nàng, túm chặt cánh tay nàng, bởi vì hoảng hốt nên không có khống chế tốt lực, làm nàng ngã xuống đất. Hắn sợ người khác sẽ phát hiện ra nàng, nên đã cởϊ áσ bao lấy nàng rồi ôm vào phòng mình, xong hết thảy hắn mới tìm được một chút cảm giác an toàn.
Nghĩ đến nàng vừa mới bị mình đẩy xuống đất, Lệ Hành nhanh chóng nhìn xem nàng có bị thương không, nên đã bật hết đèn trong phòng lên.
Nhờ ánh đèn trong phòng, mà Karis đã thấy rõ bộ dáng của người đàn ông, nàng cảm thấy bộ dáng của hắn có chút quen thuộc, nhớ một lần, nàng ở trong biển du ngoạn, đột nhiên thấy có người đang giãy giụa ở trong biển, rồi dần dần ngừng động tác, nàng biết con người không thể ở trong nước quá lâu, bọn họ sẽ hít thở không thông mà chết. Vì thế, nàng đã hô hấp nhân tạo cho hắn, sau đó đưa hắn lên bờ, nhưng sau khi nàng tiễn hắn đi thì lại về biển cả, thì đột nhiên bị mẹ kêu tỉnh, giống như đó chính là một giấc mộng vậy, nhưng nàng cảm thấy điều này rất chân thật, Karis cũng không biết đây là có chuyện gì nữa.
Bởi vì thấy rõ ràng nam nhân bộ dáng, nên Karis ngoài ý muốn không hề sợ hãi hắn.
Đôi mắt sạch sẽ trong suốt của tiểu nhân ngư làm Lệ Hành trong lòng rung động, hắn buông ra bàn tay to đang ôm chặt eo nàng ra. Nhìn khuôn mặt trong mơ này, cảm nhận được trọng lượng nàng trong ngực, người đàn ông mới cảm thấy một chút chân thật.
Karis giãy giụa, muốn thoát khỏi cái ôm của hắn.
Tiểu nhân ngư kịch liệt tránh thoát, Lệ Hành cũng không dám quá dùng sức, sợ da thịt non mềm của nàng bị thương, vậy mà lại làm nàng thoát ra được.
Tiểu nhân ngư từng chút hướng tới hướng cửa sổ, dọa Lệ Hành nhanh chóng ôm nàng trở về.
Dùng giọng nói vô cùng mềm nhẹ nói: “Vật nhỏ, tôi sẽ không làm em bị thương đâu, nói cho tôi biết em muốn làm gì được không?”
“Tìm tộc nhân.” Karis khổ sở mở miệng nói.
“Du thuyền lớn này là của tôi, tôi giúp em tìm được không?” Lệ Hành muốn thể hiện năng lực của mình, dụ dỗ tiểu nhân ngư nói.
“Thật vậy chăng? Thật sự có thể giúp tôi tìm được tộc nhân của ta sao?” Karis không xác định dò hỏi. Nàng có chút tin tưởng hắn có năng lực giúp nàng vì hắn có chiếc du thuyền thật lớn. Bản thân một mình ở biển sâu, tự bảo vệ mình cũng rất khó khăn, huống chi còn trong biển rộng mênh mang tìm kiếm bọn họ.
“Đương nhiên là sự thật, bảo bối nhỏ.” Thấy tiểu nhân ngư cắn câu, Lệ Hành không tự chủ được mà hưng phấn lên. Hắn biết hành vi mình đê tiện, nhưng lại khống chế không được mà làm như vậy.
“Tôi là Lệ Hành, bảo bối, còn em thì sao?”
“Tôi là Karis, Lệ Hành.” Karis rất ngoan nói ra tên của mình, còn nhẹ nhàng mà gọi tên của hắn. Nàng thật cao hứng vì hắn sẽ giúp nàng, người đàn ông đối với nàng giống như không có ác ý, hơn nữa nàng còn có thể cảm nhận được hắn dường như rất thích nàng, vì hắn luôn dùng ánh mắt nóng rực si mê mà nhìn mình.
“Tốt lắm, Karis, tôi sau này sẽ gọi em là bảo bối, được chứ?” Tuy rằng đã biết tên tiểu nhân ngư, nhưng hắn vẫn thích kêu nàng là bảo bối, đây là bảo bối chỉ thuộc về hắn mà thôi.
“Vâng.” Karis gật đầu, hắn thích gọi nàng là gì cũng được, nàng đều không ngại.