Lệ Hành bị nước biển vô tận vây quanh, hắn thử bơi nhưng lại không có sức, biển sâu có áp lực nước rất lớn. Hắn giãy giụa vài cái, nhưng vài cái này hình như cũng tiêu hao phần lớn sức lực của hắn.
Nước biển rét lạnh thấu xương dưới bầu trời đen tối.
Lệ Hành cảm thấy dần dần hít thở không thông…
Trong mông lung, đột nhiên hắn thấy một bóng người mơ hồ bơi về phía hắn, đó là một cô gái, có mái tóc đen dài như rong biển, hắn không thấy rõ hình dáng của cô ấy, nhưng hình như có thấy cô gái đang vẫy đuôi nhanh chóng bơi tới.
Lệ Hành chỉ cảm thấy một mảnh lạnh lẽo mềm mại dán lên môi mình, thì ra cô gái đang hô hấp nhân tạo cho hắn. Cảm thấy Lệ Hành đã tỉnh táo một chút, cô gái kéo tay hắn vòng lên eo mình, bắt đầu đong đưa đuôi cá. Cô gái ở trong nước cũng không cảm thấy lực cản quá lớn, cái đuôi linh hoạt hữu lực rất nhanh đã đưa bọn họ ra mặt biển.
Không khí ẩm ướt mà mới mẻ dũng mãnh tiến vào phổi Lệ Hành, Lệ Hành hé miệng mạnh mẽ hô hấp. Hồi phục lại một chút trái tìm kịch liệt nảy lên vì sống sót sau tai nạn, Lệ Hành giương mắt nhìn cô gái đã cứu hắn này.
Trái tim Lệ Hành đập thình thịch thình thịch không giống bình thường, hiện tại hắn đã khϊếp sợ đến mức đầu óc trống rỗng, nên trong nháy mắt, Lệ Hành cho rằng chính mình đang nằm mơ.
Cô gái có một đuôi cá thật lớn, mặt trên còn được bao phủ bởi vảy cá màu lam thật nhỏ, tóc đen rong biển ướt dầm dề nhu thuận khoác sau bờ vai tuyết trắng, hai mắt so với biển rộng còn trong suốt sạch sẽ hơn, lúc này, cô gái đang mở to đôi mắt xinh đẹp sạch sẽ kia mà nhìn hắn.
Lệ Hành hạ tầm mắt xuống vòng eo tinh tế mềm mại ở trong nước biển của cô gái, lòng bàn tay còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo thấm ướt làm hắn nhịn không được nhẹ nhàng chà xát.
Đây là nhân ngư, sinh vật mỹ lệ trong truyền thuyết, cũng là thiên sứ đã cứu hắn, nên sao hắn có thể nào không kích động chứ?
Lệ Hành khi đang mê ngắm nhân ngư thì đồng thời, nhân ngư cũng tò mò đánh giá hắn. Đây là một người đàn ông còn trẻ tuổi nhưng rất có khí thế, hắn đang mặc áo sơ mi đen ướt đẫm, quần áo ướt miêu tả ra đường cong cơ bắp duyên dáng, một khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm, ánh mắt rất sắc bén kiêu ngạo.
Tiểu nhân ngư vươn ngón tay trắng nõn, chỉ vào trên bờ, ý bảo Lệ Hành nên lên bờ. Nước biển lạnh băng đến xương còn có gió lạnh thối tới ở trên biển cũng nhắc nhở hắn như vậy. Lệ Hành lưu luyến ánh mắt sáng quắc nhìn tiểu nhân ngư, hắn có loại xúc động muốn ôm nàng về nhà mình, nhưng lại sợ nhìn thấy trong mắt tiểu nhân ngư sẽ tràn ngập sự hoảng sợ chán ghét.
Thấy người đàn ông lên bờ, tiểu nhân ngư biến mất trong biển sâu tĩnh lặng.
Tiểu nhân ngư biến mất làm Lệ Hành cảm thấy mất mát cùng lưu luyến khôn nguôi, hắn đột nhiên rất hối hận vì sao mình không lừa nàng vào trong nhà mình.
Cảm giác mãnh liệt này làm Lệ Hành tỉnh lại, hắn nhìn đôi tay mình, như hắn phảng phất còn có thể cảm nhận được vòng eo tinh tế trơn trượt của nàng, cái đuôi nàng hữu lực đong đưa, miệng nàng nói ra lời ngọt ngào, nàng ra sức cứu hắn, ánh mắt nàng nhu hòa nhìn mình…
Tất cả đều làm Lệ Hành cảm thấy chân thật, hắn tin đây là trời cao đang chỉ dẫn cho hắn, tiểu nhân ngư là thiên sứ dành riêng cho hắn, là bảo bối của hắn, hắn sẽ dùng hết tất cả mọi thứ hắn có để tìm được nàng, và hắn nhất định sẽ tìm thấy nàng.