Một giây tiếp theo, Chu Diệp sắc mặt trắng bệch khom lưng, đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt, run rẩy đưa một bàn tay về phía tôi.
"Hạ Hạ, mau đỡ anh một chút, anh bị trẹo eo rồi."
Tôi chớp chớp mắt: “Em biết mà, anh vừa nói rồi, hôm nay anh làm gì mà đau dữ vậy?”
Tôi thực sự không muốn quan tâm đến anh ta nhưng 121 lại yêu cầu tôi đưa Chu Diệp đến bệnh viện.
Tôi tò mò hỏi: “Tôi không thể chia tay và xinh đẹp một mình được sao? Nếu thế sau này tôi sẽ không giống như trong cốt truyện…”
Khốn khổ?
121 nói, vì sự ổn định của thế giới tiểu thuyết, nữ chính là tôi tạm thời cần phải bám sát cốt truyện.
Tuy nhiên, sau đó nó đảm bảo với tôi rằng sẽ không mất nhiều thời gian, nó nói chỉ cần một số cốt truyện chính được giữ nguyên và hướng đi của thế giới vẫn ổn định sau khi được thay đổi là được.
Nó cũng nói: “Có hệ thống tôi đây, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô. Hãy tin tôi, cô có thể thay đổi cũng như kiểm soát vận mệnh của chính mình. Đây là nhiệm vụ và trách nhiệm của tôi!"
Tuy rằng mới ràng buộc, mới quen nhau có một ngày, nhưng tôi lại cảm thấy hệ thống có phần lạnh lùng cao quý này rất đáng tin cậy.
Sau khi đưa Chu Diệp đến bệnh viện, tôi dựa theo cốt truyện ở bên cạnh anh ta.
Chu Diệp thường dịu dàng hơn rất nhiều mỗi khi cần lợi dụng tôi, đó, nhìn xem, anh ta nắm tay tôi và nhìn tôi đầy trìu mến.
"Hạ Hạ, may mắn là em ở đây. Điều may mắn nhất trong cuộc đời anh là được gặp em."
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ đối xử với em thật tốt, anh sẽ biến em thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới."
Tôi mỉm cười với anh ta: “Hay là trước hết anh chuyển 20 tệ qua wechat cho em mua cốc trà sữa để tỏ lòng thành nhé?”
Chu Diệp khựng lại, buông lỏng tay tôi ra, tránh ánh mắt của tôi, lẩm bẩm: "Trà sữa không tốt đâu, uống nhiều hại da, em uống ít đi chút."
Sau đó, anh ta vô cùng tự tin mà giảng giải, thao thao bất tuyệt, nói nhăng nói cuội rất nhiều với tôi nhưng chốt lại cũng chỉ một ý: con gái đừng có ham vật chất.
Có lẽ anh ta lo lắng tôi muốn tiêu tiền của anh ta nên trong khi nói còn nhắc đến vấn đề chia đôi chi phí, nói rằng bây giờ yêu đương lành mạnh là mọi thứ cần phải chia đôi sòng phẳng.
121 tận tình chỉ rõ cho tôi những điểm mấu chốt: “Ký chủ, ý của anh ta là cô tiêu tiền của mình cho anh ta thì được, còn cô tiêu tiền của ann ta cho mình chính là đam mê vật chất.”
Lúc này, tôi chợt nhận ra rằng tôi đã mua cho anh ta rất nhiều quà trong suốt hai năm chúng tôi bên nhau, nhưng anh ta chưa bao giờ mua cho tôi bất cứ thứ gì, kể cả là mua cơm hộp.
Tôi vui vẻ chịu đựng trả giá, còn anh ta yên tâm nhận lấy.
Ấy thế mà tôi không hề thấy có vấn đề gì, xiềng xích của thân phận nữ chính đã che giấu thật nhiều điều phi lý.
121 Sợ tôi bị Chu Diệp thuyết phục, nó hùng hồn nói: “Người đàn ông sẵn sàng chi tiền cho cô có thể không yêu cô, nhưng người đàn ông không chịu chi tiền cho cô thì chắc chắn không yêu cô!”
Tôi thở ra một hơi, sự bối rối còn sót lại trong đầu cũng tan biến theo.
"Bây giờ tôi tỉnh táo rồi!"
Cực kỳ tỉnh táo!