Ngày ta trọng sinh, ta đưa nó một con dao tẩm độc, nói nó đi chém Thái tử, nó không đồng ý, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Tôi là mị chủ hệ thống, không phải thí chủ hệ thống.” (thí ở đây là gi.ết á)
"Đừng yêu cầu tôi làm bất cứ điều gì cho cô cho đến khi cô hoàn thành nhiệm vụ của mình."
Ta lúc ấy không nói hai lời, cho nó một đấm
Nó khuất phục.
Sau lại, nó lại bị ta buộc biến thành kỳ nhân, hiến kế giải độc bằng cổ trùng.
Khi quay lại thì nó khóc tràn màn hình.
"Tôi hẳn là hệ thống vô dụng nhất trong lịch sử."
"Sau này làm sao có can đảm đi gặp Chủ Thần..."
Ta mủi lòng và hứa sẽ không bao giờ đánh nó nữa.
Nhưng bây giờ, ta hối hận.
Hệ thống lải nhải, nói ta là yêu tinh hút máu người, dường như ngủ một giấc là có thể đem Thái tử hút khô.
Ta bị nó lẩm bẩm nhức đầu.
Nghiêng người nhìn Vũ Văn Dật mặt tái nhợt như tờ giấy, để tay lên eo hắn.
Chậm rãi đi xuống.
“Đừng đừng đừng, tôi câm miệng là được rồi.”
Hệ thống đại kinh thất sắc, như là bị người ta bóp lấy cổ, rốt cuộc không phát ra một chút thanh âm nào.
Thế giới trở lại yên tĩnh.
Ta vừa lòng mà thu hồi tay, xuống giường đem lư hương tắt đi, ngồi ở trước bàn trang điểm tinh tế đánh giá gương mặt kia.
Đôi mắt sáng long lanh, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, quyến rũ và gợi cảm khó tả.
Phó Vân Thanh ghen tị.
Khi xuất giá đều lựa chọn tỳ nữ có gương mặt xấu xí. Chỉ có ta là phượng hoàng lạc trong bầy gà.
Bởi vì ta có thể trang điểm nàng ta ba phần mỹ mạo, phóng đại đến bảy phần.
Nàng ta không thể sống thiếu ta.
Nhưng nàng lại sợ ta không an phận câu dẫn Thái tử, cho nên lệnh Hồng Tụ giám thị nhất cử nhất động của ta.
Đời trước, ta an phận thủ thường, giả xấu giấu mình, vốn tưởng rằng tới tuổi trưởng thành, nàng ta có thể vì tình cảm ngày xưa thả ta ra cung.
Nhưng mà ông trời không chiều lòng người.
Một năm cung yến Trung thu, Thái tử say rượu nhìn ta hai lần, Hồng Tụ liền bẩm báo Phó Vân Thanh, nàng ta không phân rõ trắng đen, kết tội ta mê hoặc chủ tử, sai người đem ta lột sạch xiêm y, sống sờ sờ treo cổ.
Ngày đó, nền đá xanh của Đông Cung bị máu tươi nhuộm đỏ.
Trước khi ý thức tiêu tán, ta nghe Phó Vân Thanh nói.
“Đây là kết cục mị hoặc chủ thượng, các ngươi xem mà làm gương.”
"Đi báo cho gia đình cô ta đến nhận xác."