“Ai cho phép ngươi ở đây! Xuống ngay!”
“Ta cho phép!”
Hoàng Hậu nhìn ta trấn an một cái, quay đầu cùng hắn giải thích sự tình trải qua, cuối cùng nắm tay của ta nói:
“Nàng hiện tại là thị thϊếp của con, ít nhiều cũng nhờ nàng, con mới có thể mau tỉnh lại như vậy.”
“Mẫu hậu, con không cần thị thϊếp, những việc này Thanh nhi cũng có thể làm.”
Vũ Văn Dật liếc cũng chưa thèm liếc ta một cái, đôi mắt nhìn một vòng quanh điện, hướng tới Phó Thanh Vân đang rốn sau bức bình phong giơ tay ra.
“Thanh Thanh, mau tới đây.”
Nghĩ đến những con sâu đó còn đang trong cơ thể hắn, Phó Vân Thanh nào dám đi qua, chỉ khô khan mà giải thích nói:
“Biểu ca, những cái đó cổ trùng đã hút máu nàng ta, những người khác tiếp xúc không được.”
Vừa nói, nàng ta vừa vô thức lùi lại hai bước.
Mặt mày hiềm nghi không chút nào che giấu.
Ta quỳ ở cuối giường và có thể thấy rõ đôi mắt của Thái tử đang dần tối sầm lại.
"Ta nhớ nàng đã nói rằng nàng không thể chấp nhận việc những nữ nhân khác chạm vào ta."
“Vì những lời này của nàng, ta thậm chí cả nha hoàn bên cạnh cũng không có.”
“Như thế nào, hiện tại có thể chấp nhận rồi phải không?”
Phó Vân Thanh vô tri vô giác, đứng xa xa mà làm nũng.
“Đương nhiên không phải a, nhưng vì thân thể của chàng, ta chịu một chút ủy khuất cũng không có gì, lại nói, bất quá chỉ là một cái nô tài, chờ chàng đã khỏe đem nàng đuổi đi thôi.”
Trong điện ánh nến lung lay, đem bóng dáng nàng ta kéo dài chiếu vào trước giường.
Nhìn như đều ở trước mắt, lại là xa cuối chân trời.
Vũ Văn Dật trầm mặc, sau đó bỗng chốc cười:
“Được rồi.”
Hoàng hậu đã nhiều ngày không có chợp mắt, hiện giờ thấy Thái tử tỉnh lại, liền nói cung nữ dìu về tẩm cung.
Bà vừa đi, Phó Vân Thanh lập tức đứng dậy đi theo.
“Con tiễn dì.”
“Thanh Thanh.” Vũ Văn Dật gọi nàng ta lại, biểu cảm khó lường, “Nàng đêm nay không ở lại cùng ta sao?”
Phó Vân Thanh dùng khăn che mắt mũi lại, không hề nghĩ ngợi, lập tức đáp:
“Ta đương nhiên muốn, nhưng chàng biết đó ta từ nhỏ liền sợ nhất những con sâu đó, chờ chàng khỏe lại, ta bảo đảm mỗi ngày bồi ở bên cạnh chàng, một bước cũng không rời!”
Trước đây Vũ Văn Dật yêu nhất là bộ dáng yêu kiều tùy hứng này, cảm thấy hồn nhiên đáng yêu.
Nhưng hôm nay nhìn bóng dáng nàng ta vội vàng rời đi, ánh mắt hắn lại càng ngày càng lạnh, cuối cùng cầm chung trà trong tầm tay dùng sức nện xuống mặt đất.