Dẫu sao cũng là đi hóng gió, Dịch Hướng Thư giả vờ nhìn cảnh đêm của sông Lương Giang ngoài cửa sổ một lúc.
Anh từ trước đến giờ không hề thích bầu không khí quá yên tĩnh, dọc đường đi toàn tự mình tìm chủ đề mà chủ yếu là anh tự nói chuyện với chính mình.
Hạ Dĩ Mặc im lặng không nói gì, cùng lắm là gật đầu để biểu thị cô đã nghe thấy.
Giống như bây giờ.
Dịch Hướng Thư thu hồi tầm mắt, quay người sang nhìn người phụ nữ đang tập trung lái xe, “Thời tiết đêm nay thật oi bức.”
Trên đường lớn không có xe, cô đạp ga thật mạnh, tính năng đua xe đã phát huy đến cực điểm trong tay cô.
Anh đoán rằng, cô đang coi ga thành anh mà đạp rồi.
Mái tóc dài hơi rối tung theo chiều gió che gần hết khuôn mặt, ánh mắt ẩn hiện dưới gọng kính đen kiểu cũ.
Hạ Dĩ Mặc lịch sự gật đầu.
Chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ chạy vòng quanh bờ sông Lương Giang hơn một vòng.
Dịch Hướng Thư một tay cầm điện thoại, một tay chỉ đường: “Rẽ phải ở ngã tư phía trước, đúng, chính là ngã tư kia, rẽ vào rồi tiếp tục đi thẳng…”
Hạ Dĩ Mặc cuối cùng cũng chuyển sự chú ý đến anh lần đầu tiên kể từ khi lái xe vào tối nay. Đây cũng không phải đi đến tiểu khu Hoà Phong, mà tại sao con đường này lại khiến cô cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu như vậy?
“Đến nơi rồi, dừng xe.”
Dịch Hướng Thư liếc nhìn số nhà cũ – 44 đường Giang Nam.
Hạ Dĩ Mặc đỗ xe xong, sững sờ nhìn tòa nhà quen thuộc.
Đây là nơi mà cô đang sống.
Chỉ là vừa rồi đi vào từ đường sau, cô lúc đầu cũng không có phản ứng gì.
Dịch Hướng Thư xuống xe, đi vòng qua ghế lái, mở cửa xe bên đó, thân hình cao lớn chống cửa nhìn xung quanh. Có vẻ quanh đây có rất ít người.
“Thư kí Hạ, thật trùng hợp, hoá ra cô sống ở bên kia sông.”
Cô căn bản không hề biết, cách đây không lâu thông tin cá nhân của cô đã được gửi đến điện thoại di động của anh. Vì thế anh biết rất nhiều về nơi cô sống.
Hạ Dĩ Mặc trầm mặt xuống, cởi dây an toàn, “Không phải trùng hợp.”
Khoảng một thời gian cô sẽ thay đổi chỗ ở một lần.
Toà nhà cũ trên đường Giang Nam này sắp sửa được xây dựng lại nên giá thuê cũng không đắt. Hơn nữa lại gần công ty nên việc cô sống ở đây cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Dịch Hướng Thư nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của cô thì trong lòng không khỏi ngứa ngáy, không nhịn được mà trêu chọc cô.
Cánh tay của người đàn ông đột nhiên đặt lên lưng ghế của cô, hạ thân cúi xuống, “Con gái sống ở nơi như thế này thì phải cẩn thận.”
Lúc này, điều nguy hiểm nhất đối với cô chính là anh…
Hạ Dĩ Mặc đưa mớ tóc dính trên mặt ra sau tai, nhẹ nhàng cảm ơn rồi làm động tác bước xuống xe nhưng anh không hề nhúc nhích.
Này, đây là tình huống gì vậy?
Tiếng chuông điện thoại “tinh tinh tinh tinh” làm gián đoạn hành động tiếp theo của cô.
Hạ Dĩ Mặc lấy điện thoại di động từ trong túi ra, thoáng thấy một số điện thoại xa lạ.
Dịch Hướng Thư đưa giao diện cuộc gọi điện thoại trong tay ra trước mặt cô, mỉm cười, “Nhớ nhé, đây là số điện thoại cá nhân của tôi, có chuyện gì đều có thể tìm tôi.”
Hạ Dĩ Mặc sững người một lúc, đây có phải cách tán tỉnh phụ nữ thông thường của anh không?
Cô không biết đêm nay mình kiếm được vị sếp lãng mạn này ở đâu, có vẻ như sau này cô sẽ phải cẩn thận hơn. Nhưng hiện tại, cô không có ý định thay đổi công việc.
Hạ Dĩ Mặc không giấu giếm về thái độ thân mật khó giải thích của anh, cô chỉ nói, “Tôi sẽ làm phiền anh nhiều hơn trong công việc.”
Chậc chậc, thật là một người phụ nữ không hiểu văn phong. Ở đâu có người cho số riêng để tán gẫu công việc?
Dịch Hướng Thư trong lòng than thở, thấy cô xuống xe, giày cao gót mũi nhọn sắp đâm vào bắp chân của anh, anh vội vàng lùi lại một bước.
Dịch Hướng Thư nhìn bóng dáng cô bước lên lầu, tâm trạng vui vẻ huýt sáo.
Nhìn thấy tốc độ ngày càng nhanh của cô, khoé miệng anh càng nhếch lên. Cho đến khi không nhìn thấy cô nữa, anh mới quay lại lái xe một cách tao nhã về nhà.
Căn nhà mà Hạ Dĩ Mặc thuê nằm ở tầng hai.
Tòa nhà thấp tầng cũ kỹ, đèn cầu thang hơi mờ. Cô đi giày cao gót, đèn điều khiển bằng âm thanh cũng không sáng đèn nên càng lúc càng tối.
Cô xoay người đi xuống lầu, xoa xoa cái bụng đói meo. Cô tăng ca cả đêm đến bây giờ còn chưa ăn cơm, giờ rảnh rỗi lại cảm thấy rất đói.
Trời đã về khuya, Hạ Dĩ Mặc đi dạo một hồi lâu mới thấy một gian hàng mở cửa vào đêm khuya. Cô gọi một tô miến hải sản nóng hổi.
Có lẽ do đói quá, cô ăn nửa bát mì rồi nhưng không thể nào ăn hết được. Sau khi thanh toán hóa đơn, cô muốn tìm xem gần đó có cửa hàng bán bóng đèn nào không.
Cô chuyển đến đây không lâu, tìm dọc sông một hồi cũng không thấy. Trên đường chính không có ai, thỉnh thoảng chỉ có một hai chiếc ô tô lao qua.
Nước sông Lương Giang trong xanh, những ngọn đèn đường hình dáng giống đèn vườn cổ điển Trung Quốc lặng lẽ đứng trên vỉa hè, soi bóng nước sông lấp lánh và lăn tăn gợn sóng.
Thời tiết đêm nay thật oi bức.
Hạ Dĩ Mặc vừa mới ăn, toàn thân đổ mồ hôi dính vào áo không thoải mái lắm. Mơ hồ cảm thấy một ánh mắt rực cháy đang nhìn chằm chằm vào cô từ phía sau.
Cô ấy quay ngoắt lại, nhìn xung quanh và gọi lớn—
Những ánh sáng rời rạc xuyên qua những ngọn cây liễu, xuất hiện nửa rõ nửa mờ mịt, phía sau không có ai.
Cô mới chuyển đến đây, làm sao có thể chứ? Không, cô tự an ủi mình, nhưng cô phải quay về gấp.
Hạ Dĩ Mặc tăng tốc độ và bật đèn điện thoại trước khi lên lầu.
Thình thịch thình thịch——
Trong lòng cô hoảng hốt không thể giải thích được, cô lấy chìa khóa ra nhanh chóng mở cửa.
Một bóng đen bất ngờ từ phía sau nhảy ra lao thẳng lên.