Mông Phi mặc đồng phục bảo vệ đứng trước cửa phòng an ninh, từ xa đã nhìn thấy Dịch Hướng Thư.
Cậu bắt đầu đùa với anh: "Anh Dịch, mua bia đi! Vừa rồi mưa to quá, sao anh lại còn nhẵn tay thế kia..."
Dịch Hướng Thư bình tĩnh, cũng không đáp lại, chỉ nắm chặt lòng bàn tay, di chuyển thân hình cao lớn suýt chút nữa chặn Hạ Dĩ Mặc ở phía sau.
Mông Phi cảm thấy kỳ lạ, tại sao anh Dịch lại có vẻ mặt lạnh lùng như vậy? Bước nhanh vội vã về phía anh, cậu dường như thấy cái gì đó.
Khi đi qua phòng bảo vệ, hai người bước đi rất nhanh. Nhưng Mông Phi mắt không mù, cứ nhìn chằm chằm vào, có thể thấy rõ ràng phía sau có một người phụ nữ.
Hơn nữa…
Quần áo của cô ấy xộc xệch, trên người còn có vết thương.
Kể từ khi gặp Dịch Hướng Thư, tinh thần trọng nghĩa của Mông Phi luôn luôn rực cháy, cậu vội vàng chạy vụt lại ngăn trước mặt Dịch Hướng Thư, giọng điệu cũng cáu kỉnh: “Anh à, trước đây không phải anh dạy em trở thành người tốt sao? Sao anh có thể ... "
Dịch Hướng Thư vừa rồi đang ôm một cỗ tức giận khó tả nào đó, bây giờ lại vừa văn gặp được một tên tự chạy đến dâng lên tận cửa.
Anh duỗi đôi chân dài, đá thẳng vào người Mông Phi, "Không phải tao! Cút ngay!"
Mặc dù Mông Phi phản ứng nhanh chóng, nhưng vẫn không thể chống lại cú đá thô bạo ấy, cậu đau đớn giậm chân, im lặng nhìn bọn họ rời đi.
Gió mát thổi qua bờ sông Giang, phòng A2201.
Dịch Hướng Thư thả tay cô ra, đặt ngón trỏ phải vào khóa vân tay để mở khóa.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, một đám lông trắng như tuyết lao ra.
Hạ Dĩ Mặc đứng bên cạnh anh, giống như một con chim sợ hãi, vươn tay ra ôm lấy eo anh, co người lại núp sau lưng anh.
Dịch Hướng Thư rốt cục không nhịn được cúi đầu cười thầm, mắng cục lông trắng như tuyết "Chíp bông, ngồi xuống."
Trong màn đêm u tịch, Hạ Dĩ Mặc dĩ nhiên không thể không để ý đến tiếng cười, huống chi cô vẫn đang ôm chặt lấy cơ thể anh, hoàn toàn cảm nhận được cơ thể anh đang run run.
Cô nhanh chóng buông tay ra, ỉu xìu đi ra từ phía sau anh, nhìn khối lông trắng kia, cô mới nhận ra đó là một con Samoyed lông trắng.
*samoyed:
Chíp bông bị chủ nhân khiển trách, buồn bực kêu lên hai tiếng, sau đó ngoan ngoãn ngồi xổm tại chỗ.
"Thư ký Hạ cũng sợ chó?"
Ánh mắt anh vừa quay sang liền thấy cô lắc đầu.
Ánh mắt cô dừng lại trên Chíp Bông đang ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn, đưa tay muốn sờ, nhưng lại thoáng nhìn trên tay mình vết sẹo, cô bèn âm thầm thu lại.
Hai người vừa mới ngâm mình dưới mưa, Dịch Hướng Thư nhanh chóng đi tắm rửa, để điện thoại di động mới xui xẻo bị ngấm nước mưa ở phòng khách.
Tiếng nước chảy ào ào phát ra từ phòng trọ khép kín, Chíp Bông cọ cọ chần chừ không đi, nó biết bên trong có người.
Lòng hiếu kỳ nổi lên trong lòng Chíp Bông.
Dịch Hướng Thư kêu nó, Chíp Bông vui vẻ chạy đến bên anh và bắt đầu lăn lộn, cầu xin được chơi đùa cùng nhau.
Anh không có tâm tình gì chơi đùa với nó, nhéo tai chó của nó, đe dọa nói: "Đừng làm ồn nữa, cẩn thận anh làm thịt bé đấy."
Chíp Bông là một chú chó hoang được mẹ Dịch nhận nuôi, lúc đầu nó là một cục lông nhỏ bẩn thỉu, sau khi tắm rửa sạch sẽ anh mới biết đó là Samoyed.
Mẹ Dịch nuôi nó được ba tháng, vừa đúng lúc Chíp Bông bước vào thời kỳ nghịch ngợm nhất nên bà đã mang nó đến bên Dịch Hướng Thư.
Đẹp như tên gọi, hai tên cẩu độc thân không vâng lời chỉ vừa khéo có thể làm bạn với nhau.
Vì nên, Dịch Hướng Thư ngoài mặt không thể không đồng ý yêu cầu của mẹ, nhưng thực ra trong lòng rất tức giận, tự nhiên không thích Chíp Bông cho lắm, thường xuyên vân vê thành hình tròn, đè bẹp, sử dụng “vũ lực”.