Hắn biết gã đàn ông trước mặt này là người đứng đầu của một tiểu bang phái không đầu nhập vào xã hội đen Đài Loan, cũng biết lần này Yên Lam bị bắt cóc tất cả đều là đáp lễ tặng mình, Kim Bất Hoán muốn dùng Yên Lam đến uy hϊế͙p͙ mình. Vì thế trong lòng càng thêm hối hận vô cùng!
"Kim Bất Hoán ,ta đã không hề truy cứu lỗi trước kia cuả ngươi rồi, đã để lại cho ngươi một chút điạ vị ở tập đoàn tài chính Kim Thị. Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, ngươi không biết hối cãi, vậy không nên trách ta không khách khí! Nhanh chóng thả tiểu Lam ra." Cận Thế Phong tức giận nói.
"Cận Thế Phong, đến bây giờ ngươi chính là vẫn khiến kẻ khác chán ghét như vậy, không coi ai ra gì cả, ngươi cho là không ai có thể chế ngự ngươi sao?"Kim Bất Hoán kiêu ngạo nói. "Ngươi dám làm gì ta hả? Chớ quên, người đàn bà của ngươi đang ở trong tay ta, nếu như ngươi dám có hành động gì, coi chừng thủ đoạn độc ác cuả ta!"
"Còn phần ta, Cận Thế Phong! Ta muốn ngươi hối hận vì đã vứt bỏ ta, không phải ngươi thích con đàn bà xấu xí Yên Lam kia sao? Ta sẽ tặng cho ả một món quà. Ta nghĩ, ngươi nhất định sẽ vô cùng "thích" cái món quà ấy! Ha ha…" Kim ɖu͙ƈ Nhi điên cuồng cười, khuôn mặt tinh xảo vặn vẹo, xấu xí.
"Các người, rốt cuộc các người đã làm gì tiểu Lam?" Cận Thế Phong hổn hển quát lên, lập tức nhìn về bốn phiá.
Cận Thế Phong xoay người về hướng cuả Trần Mạt, "Trần Mạt tiểu thư, ở đây giao cho cô!
Nhưng mà, con gái cuả Kim Bất Hoán, xin để cho tôi xử lý." Nói xong, hắn liền đi về hướng gian nhà trong góc, trực giác nói cho hắn biết, Yên Lam đang ở nơi này, vô cùng mong chờ
hắn tới cứu nàng!
"Tổng tài, tôi cũng đi!" Kỷ Tồn Viễn cũng muốn đuổi theo, nhưng bị Trần Mạt ngăn lại.
"Để một mình hắn đi thôi!" Nàng biết bây giờ Lam Lam cần nhất chính là Cận Thế Phong.
"Các ngươi thật đúng là không đem ta để vào mắt, đã cho ta là ngươi bất tài?" Gã đàn ông bỉ ổi thô tục kia hét lên.
Trần Mạt nhìn gã đàn ông hèn mọn kia nói , "Vì sao ta phải đem ngươi để vào mắt, ngươi biết ta là ai không? Không tìm hiểu rõ ràng đã xúc phạm bạn cuả ta, có tin là ta có thể cho tổ chức cuả các ngươi không có nơi sống yên ổn ở đất Đài Loan này hay không!"
"Chỉ bằng một mình ngươi, ha ha…Một ả xú nha đầu, cũng có thể huênh hoang nói ra như
vậy,ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng sao? Thức thời, không muốn rước lấy họa vào thân, thì lập tức cút ngay cho ta!"
"Vậy thì ngươi thử nhìn xem! Không biết người thừa kế liên minh hắc đạo Đài Loan có quyền lực lớn như vậy hay không?" Trần Mạt trực tiếp ra lệnh, mặc kệ Kỷ Tồn Viễn còn đang giật mình, đầu những người đó, liền đều bị súng ngắm trúng. Xem ra, căn bản là không cần hắn động tay rồi!" Nhưng mà thân phân cuả cô gái trước mặt cũng thực sự rất làm hắn giật mình!
"Cái gì, Ngươi là cháu gái của Trần lão gia tử?" Vẻ mặt gã đàn ông bỉ ổi, thô tục nhất thời trở nên trắng bệch, cũng không dám nói ra một câu nói nữa.
Không có người bên ngoài ngăn cản, Cận Thế Phong tiến xông vào gian phòng kia, hắn nhìn thấy Yên Lam, liền lập tức vọt tới bên cạnh nàng, khi thấy bộ dạng cuả nàng hiện tại, trái tim cuả Cân Thế Phong nhói lên, vội vàng cởϊ qυầи áo của mình đem che phủ Yên Lam lại.
Khi tay hắn chạm đến vai trái của Yên Lam, liền cảm thấy có chút gì đó ẩm ướt, đưa tay lên nhìn, chỉ toàn là máu tươi, Cận Thế Phong vội vàng xoay nhiền về phía vai trái cuả Yên Lam, một chữ "Phong" vẫn còn rỉ máu máu đập vào tầm mắt. Đường đường là lãnh khốc tổng tài lại rơi nước mắt, xin lỗi! Lam Lam, Đều là anh sai, nếu không em cũng sẽ không phải chiụ bị
hành hạ như thế này!
"Tiểu Lam, chúng ta về nhà thôi! Anh xin lỗi em!" Cận Thế Phong nghẹn ngào nói.
Như là nghe được giọng nói của Cận Thế Phong, Yên Lam mở mắt, đến khi thấy rõ được người trước mặt, nàng cũng không kìm được nước mắt nữa, mặc cho lệ nóng viền mi.
"Cuối cùng anh cũng tới, em đã đợi anh lâu lắm rồi, anh đã đến rồi, thật tốt…"Nói xong, Yên Lam hoàn toàn rơi vào trạng thái mê man.
Nghe được Yên Lam nói Cận Thế Phong, trong lòng là tràn đầy đau thương. Lúc nàng bị
người ta làm hại, chắc chắn trong lòng rất chờ đợi hắn tới cứu nàng, nhưng mà bản thân lại tới chậm. Cận Thế Phong, ngươi thật đáng chết! Hại tiểu Lam thành như thế này! Cận Thế Phong trong lòng tự trách bản thân.
Ôm lấy Yên Lam đi ra khỏi gian nhà đó, Cận Thế Phong ngay cả liếc mắt nhìn mọi người lấy một cái cũng không, một mạch đi thẳng ra ngoài.
Chẳng qua, mấy chữ "Giáo huấn bọn họ thật tốt cho tôi", dù chỉ là thì thầm cũng đều được Kỷ Tồn Viễn cùng Trần Mạt nghe được rõ ràng. Đương nhiên, khi nhìn thấy bộ dạng của Yên Lam, cho dù Cận Thế Phong không nói, bọn họ làm sao có thể bỏ qua những tên này!
Sau khi Cận Thế Phong rời khỏi bọn họ, âm thanh từ xa xa truyền đến, chính là tiếng kêu thảm thiết liên tục không dứt.
Cận Thế Phong lái ô-tô mang Yên Lam về biệt thự của mình, người giúp việc Trương mụ vừa nhìn thấy hắn trở về lập tức đi tới, "Tiên sinh, cậu đã trở về."Trông thấy một người phụ nữ
trong lòng chính là Yên Lam, Trượng mụ sợ hãi kêu một tiếng, "Tiên sinh, vị tiểu thư này nàng làm sao vậy, máu chảy đầy người rồi?"
"Gọi bác sĩ riêng cuả tôi tới đây ngay!" Cận Thế Phong sốt ruột cũng không nói thêm cái gì, chỉ trực tiếp ra lệnh. Nguồn truyện:
Đọc TruyệnNhận tính chất nghiêm trọng của sự việc đang xảy ra, Trương mụ cũng không dám trì hoãn, huống hồ vết thương cuả vị tiểu thư này xem ra thật sự rất nghiêm trọng, cho nên cũng không hỏi thêm gì, lập tức đáp lời "Vâng, tiên sinh!"
Không hề để ý tới những người xung quanh, Cận Thế Phong trực tiếp đem Yên Lam ôm trở vệ phòng ngủ của mình. Đi vào phòng tắm, mở đầy nước vào bồn tắm lớn, hắn dùng khăn mặt từng chút từng chút lau da thịt Yên Lam, thật giống như là muốn thay Yên Lam đem tất cả ký ức kinh khủng lau đi mất! Lúc này, hắn đã quên mất bản thân đang đối mặt chính là Yên Lam cả người trần trụi khiến tim hắn đập thình thịch, trong lòng hắn cực kỳ, tràn đầy thương tâm.
Tìm ra áo ngủ của mình, hắn lập tức một tay thay Yên Lam mặc vào, lại tìm lấy cây kéo, đem phần vải phủ trêи vai trái cắt bỏ hết, hắn sợ quần áo sẽ làm Yên Lam đau nhức, bởi vì, như vậy sẽ càng khiến hắn thêm đau lòng!
Cộc cộc, tiếng đập cửa vang lên.
"Tiên sinh, bác sĩ Giang tới rồi!"
"Cho cậu ta vào!"
"Ta nói Cận Thế Phong, ngươi vội vội vàng vàng kêu ta đến làm gì?" Giang Vô Ngân kia cũng là thực sự cũng quá quen thuộc với Cận Thế Phong, tất nhiên là nói năng không hề khách khí.
"Bớt nói nhảm đi! Mau đến đây xem nàng!"
Thấy Yên Lam nằm trêи giường, Giang Vô Ngân nhíu mày, nếu như sắc mặt không có trắng bệch như vậy, hẳn là rất xinh đẹp! Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Lập tức bước tới, bắt đầu làm một loạt kiểm tra. Một lúc sau, hắn đứng dậy, xoay người về phía Cận Thế Phong.
"Thế nào rồi?"
"Cận Thế Phong, mình không biết cậu còn có cái sở thích như vậy nha? Từ khi nào mà cậu có cái thói quen khắc chữ trêи người cuả người phụ nưã cuả mình vậy?"