"Lam Lam, đừng sợ, có anh ở đây!" Ở ngoài cửa nghe Yên Lam vừa khóc vừa nói, thiếu chút nữa là anh rối loạn hết cả lên.
"Ước Hàn, mày mau thả Lam Lam ra, mở cửa ra, nếu không tao cho mày hết đường sống!"
Cận Thế Phong nghiến răng nghiến lợi đứng ở ngoài nói.
"Buông cô ấy ra ư? Vô nghĩa!" Ước Hàn ở trong phòng gian xảo cười, "Cô ấy đã uống thuốc của tao, nếu không làʍ ȶìиɦ với tao, cô ấy sẽ còn thống khổ hơn cả chết! Tao rất thích cô ấy, nên sẽ chịu trách nhiệm, sẽ cưới cô ấy làm vợ!"
"Cái gì? Mày dám hạ thuốc Lam Lam? Ước Hàn, tao sẽ gϊếŧ mày!!!" Nghe được lời nói vô liêm sỉ của Ước Hàn, Cận Thế Phong cả người sôi trào lên, dùng cả cơ thể phá cửa. Sở Mặc Hàm ngăn anh lại: "Cậu phá không ra đâu, để tôi sai người hầu đi lấy chìa khóa!"
Ở trong phòng, Ước Hàn nhìn người nằm trêи giường ánh mắt đã vô cùng mờ mịt, thuốc đã hoàn toàn phát huy tác dụng, mà chính bản thân hắn cũng không thể chịu được nữa mà tiếp tục vần vò cơ thể Yên Lam.
Chậm rãi đè lên trêи người cô, hai bàn tay vuốt ve lên xuống da thịt non mềm của cô, cúi đầu tìm đến đôi môi Yên Lam. Hắn tách môi cô ra mong hưởng thụ mùi vị ngọt ngào của cô.
Nhưng không đợi cho Ước Hàn kịp nhấm nháp, Yên Lam há miệng cắn thật mạnh vào môi hắn.
"Á!!!" Ước Hàn kêu lên một tiếng đau đớn, lau vết máu trêи môi xong giáng một cái tát thật mạnh lên khuôn mặt Yên Lam , "Dám cắn tôi ư?" Lập tức, hắn càng thêm lực ở hai bàn tay, xoa nắn khắp mọi nơi trêи cơ thể cô.
Cận Thế Phong không ngừng một giây một khắc dùng cả thân mình phá cửa, nhưng tên cầm thú bên trong lại không có một chút động tĩnh, anh lại đập cửa, bên trong vẫn im lặng.
Cho đến khi chìa khóa được mang tới, anh nhanh chóng mở cửa phòng xông vào. Trước mắt anh, Ước Hàn đang đặt Yên Lam dưới thân, hai bàn tay không ngừng vuốt ve lên xuống, mà cả người Yên Lam cũng chỉ còn bộ nội y sắp tả tơi che chắn.
"Ước Hàn, tên súc sinh!!!" Thấy động tác thô bỉ của Ước Hàn , Cận Thế Phong tức đỏ mắt, một quyền đá bay Ước Hàn từ trêи người Yên Lam xuống.
Anh kéo chăn che lên người Yên Lam, sau đó túm lấy cổ áo Ước Hàn.
"Mày làm gì? Buông ra!!!" Ước Hàn giãy dụa.
"Làm gì? Mẹ kiếp, Lam Lam là vị hôn thê của tao, mà mày lại dám làm ra loại chuyện đốn mạt như vậy! Mày còn hỏi tao muốn làm gì!" Một quyền lại một quyền thay phiên nhau hướng về phía Ước Hàn, khiến cho khuôn mặt đẹp trai của hắn không còn ra hình dạng gì nữa.
Tiếng rêи la của Ước Hàn tràn ngập căn phòng, "Mẹ kiếp, Cận Thế Phong, mày dám đánh tao, mày cố ý gây thương tích cho tao, tao sẽ kiện mày. Tao cho mày thân bại danh liệt!"
Cho dù bị đánh tơi tả như một con ***, hắn vẫn già mồm lên tiếng.
"Kiện tao? Được! Người kế nghiệp tương lai của Tập đoàn năng lượng Steve nổi tiếng toàn nước Mỹ hạ thuốc phụ nữ để giở trò đồϊ ҍạϊ , mày nói xem, rốt cuộc tao hay mày mới là kẻ thân bại danh liệt?" Cận Thế Phong nhìn Ước Hàn, gằn từng tiếng nói.
Đọc Truyện"Mày!!!" Ước Hàn nhìn chằm chằm Cận Thế Phong nói không ra lời. Đúng vậy, nếu chuyện hôm nay mà lộ ra bên ngoài, một chút lợi lộc đối với hắn cũng không có.
Nhìn Yên Lam nằm vặn vẹo cơ thể bất an trêи giường, Sở Mặc Hàm nhắc nhở, "Cận Thế Phong, cậu lên xem Tiểu Lam thế nào, tên cầm thú này giao cho tôi đi!"
Nói xong, anh túm lấy Ước Hàn đang nằm gục trêи sàn nhà lôi đi.
Cận Thế Phong đi đến bên giường, thấy Yên Lam đang khó chịu vặn vẹo cơ thể, khuôn mặt đỏ ửng như quả táo, hai bên má còn lưu lại vài giọt nước mắt, thỉnh thoảng lại khẽ nấc lên một tiếng, anh không khỏi đau lòng.
"Lam Lam, không sao rồi, đừng sợ!" Anh nằm bên cạnh cô, đưa tay lau nước mắt, thì thầm bên tai cô những lời an ủi.
Lúc này Yên Lam đã hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ cảm thấy một hơi lành lạnh trêи mặt, ngay lập tức bắt lấy, không cho bàn tay ấy chạy thoát.
Cảm nhận được bàn tay nóng rực của Yên Lam, Cận Thế Phong biết nếu không giúp cô giải thoát, có lẽ sẽ rất đau khổ khó chịu. Anh thuần thục cởi bỏ quần áo trêи người mình, chui vào trong chăn. Còn chưa kịp động thủ, thân hình nóng rẫy của Yên Lam đã quấn chặt lấy anh, đôi môi không ngừng tìm kiếm môi anh, nhiệt độ cơ thể dường như muốn đốt cháy tất cả mọi thứ xung quanh. Đến khi thuốc hết tác dụng, cô mới mệt mỏi rơi vào giấc ngủ.
"Ưm…" Yên Lam nhẹ nhàng kêu vài tiếng rồi trở mình, giấc ngủ này thật thoải mái quá đi.
Quay qua quay lại trêи giường, vô tình gặp một khối ngực rắn chắc , lúc này Yên Lam mới giật mình, thân thể trở nên cứng ngắc.
Ai? Đêm qua….cô nghĩ tới Ước Hàn hạ thuốc mình, sau đó, cô giãy dụa, sau đó….Không có sau đó, cô không nhớ gì hết.
Chẳng lẽ…Yên Lam mạnh mẽ ngẩng đầu dậy, lại thấy khuôn mặt thật sáng lạn của Cận Thế Phong đang cười cười nhìn mình, "Thế nào, bà xã, đêm qua em ngủ ngon không?"
Không có thời gian hỏi xem vì sao Cận Thế Phong lại ngủ bên người mình, Yên Lam bị hai tiếng "bà xã" mà đỏ bừng cả mặt, "Ai, ai là bà xã của anh chứ! Chúng ta, chúng ta…"
"Em chứ ai? Hôm qua đính hôn rồi, em không phải bà xã của anh thì ai mới phải đây? Hử?"
Cận Thế Phong nhìn Yên Lam thâm tình nói.
"Thế Phong, em, hôm qua, Ước Hàn anh ta…." Nhớ lại những gì xảy ra ngày hôm qua, Yên Lam nhịn không được run rẩy cả người.
"Lam Lam, không cần nói, anh biết rồi!" Nhìn bộ dạng Yên Lam, Cận Thế Phong đau xót ôm cô vào lòng.
"Nhưng là, anh ta cho em uống thuốc!" Yên Lam nghẹn ngào, "Em cố gắng kiên trì tỉnh táo, nhưng em rất khó chịu, rất rất khổ sở. Em sợ em sẽ mất đi lý trí, em liền cấu vào đùi mình một cái. Nhưng cuối cùng, em vẫn không chịu được, sau đó xảy ra chuyện gì em đều không nhớ được!"