Chương 221

Một lát sau, Yên Lam ngồi trêи giường bệnh, nhìn Tô Anh đang đi vào trong phòng. Cô cố

gắng ngăn cơn nghẹn ngào, hỏi. "Tô Anh, vì sao? Chúng ta không quen biết nhau, vì sao chị

muốn hại tôi?"

Nghe thấy câu hỏi, Tô Anh ngẩng đầu, ánh mắt tàn ác nhìn thẳng vào mắt Yên Lam: " Vì sao ư? Bởi vì tôi ghen tị, tôi và cô đều là phụ nữ, vì cớ gì cô có thể hạnh phúc, còn tôi thì không? Từ nhỏ, hết chịu cực khổ lại bị người khác xem thường ghẻ lạnh, tôi còn phải che chở em gái không bị người ta bắt nạt. Cô thì tốt rồi, được một người đàn ông che chở, từ

nhỏ được yêu thương bảo vệ. Em gái tôi bị bệnh, người thân không còn ai, tôi tuổi nhỏ sức yếu mà cũng phải nai lưng ra làm những việc nặng nhọc kiếm tiền cho em chữa bệnh. Lúc chúng tôi cùng cực đau khổ, thì cô lại có thể hạnh phúc mà tươi cười. Cô đáng chết!"

"Đây là nguyên nhân chị hại Lam Lam sao?" Cận Thế Phong lạnh lùng lên tiếng, ngữ khí mang theo tia rét buốt, dường như khiến mọi người ở đây run lên.

"Không sai!" Tô Anh mặc dù run rẩy cực độ trước lời nói của Cận Thế Phong, vẫn thẳng sống lưng mà trả lời anh.

"Bởi vì ghen tị, nên đi hại người, nên có thể cướp đi sinh mạng của người khác? Đừng có viện cớ! Lam Lam là một người con gái thiện lương, cô ấy đáng được sống hạnh phúc. Thì sao? Chị oán thán ông trời bất công, tại sao không ngẫm lại chính mình xem, những chuyện chị đã làm, dựa vào cái gì mà được hạnh phúc?" Đối với sự chất vấn của Cận Thế Phong, Tô Anh nhất thời cứng họng.

"Sao vậy? Không biết nói gì nữa sao?" Trần Mạt ở một bên bức xúc lên tiếng.

"Phải, tôi thừa nhận, Yên Lam tốt đẹp giống như một thiên thần. Nhưng thiên thần thì sao?

Xã hội này vô cùng đen tối, không phù hợp đển cô ta tồn tại. Hừ, tôi chỉ không muốn cô ta bị nhiễm bùn, thiên thần tốt nhất nên về thiên đường của mình." Tô Anh nhìn chằm chằm Yên Lam, những lời nói ngông cuồng khiến người khác không thể tin được.

"Thiên đường? Đen tối? Chuyện đó không đến lượt chị lo đâu. Nói như chị thì chị đang làm chuyện tốt rồi?" Cận Thế Phong mỉa mai.

"Đúng vậy, tôi không sai gì hết!" Lúc này, cô ta dường như đã trở nên điên cuồng.

"Chị chỉ biết chị có em gái bệnh tật, có bao giờ chị nghĩ Lam Lam cũng có em trai chưa? Em trai cô ấy từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, bệnh tim bẩm sinh, cô ấy cũng phải cực nhọc vì em trai mà kiếm tiền thuốc thang. Nếu cô ấy không còn,chị nghĩ xem cậu ấy sẽ thế nào?" Vừa nói, Cận Thế Phong vừa kéo Yên Triết đến trước mặt Tô Anh.

"Chị xem, đây là em trai cô ấy, thiếu chút nữa chị làm cậu ấy mất đi người thân duy nhất của mình. Chị quá ích kỷ, dựa vào cái gì mà chị có quyền định đoạt sinh mạng người khác?"

Cận Thế Phong lớn tiếng hơn, khiến Tô Anh có chút giật mình.

"Cái gì?" Tô Anh không tin nhìn Yên Triết, "Em trai? Em trai thì sao? Cũng không thể so với hoàn cảnh của tôi!"

"Chị nhầm rồi!" Yên Triết nói, "Cha mẹ tôi qua đời từ lúc tôi còn rất bé, hai chị em nương tựa vào nhau mà sống. Chị tôi để chữa khỏi bệnh cho tôi đã nếm qua bao khổ sở làm sao chị biết? Chúng tôi nằm gai nếm mật bao năm, nếu chị biết chị cũng không nghĩ vậy. Chỉ có chị bất hạnh thôi sao? Thế giới này người bất hạnh rất nhiều, những chuyện chị gặp phải chỉ là hạt cát giữa sa mạc thôi." Yên Triết vô cùng kϊƈɦ động, Cận Thế Phong phải giúp cậu vỗ nhẹ lưng cho nhuận khí.

Nghe xong những lời nói thật lòng của Yên Triết, Tô Anh bất giác bình tĩnh lại. Đúng vậy, dựa vào cái gì mà cô nói người khác, người bất hạnh không phải chỉ một mình cô. Nói trắng ra, có lẽ cô ghen tị với Yên Lam, ghen tị cô ấy tất cả đều tốt đẹp, khiến mình càng trở nên bất hạnh và hèn mọn.

"Nói đi, có phải có người sai cô làm vậy không?" Giữa phòng bệnh, đột nhiên Sở Thành Minh lên tiếng hỏi. Ông không tin bởi vì lý do nực cười này mà cô ta xuống tay với Yên Lam.

"Không…không có…" Tô Anh giật mình, bối rối trả lời.

Nhìn Tô Anh hướng ánh mắt khϊế͙p͙ sợ về phía mình, ông nói tiếp: "Cô mới đến Cận gia làm việc vài ngày, không thể có khả năng sinh ra ý nghĩ như vậy, chuyện này chắc chắn cô đã chuẩn bị trước. Cô hiểu rõ Cận gia,ngay cả đường lùi cô đều tính toán cả rồi. Trước đó cũng không hề quen biết Lam Lam, rốt cuộc ai chống lưng cho cô, hả?"

Tô Anh nhìn Sở Thành Minh, đúng là gừng càng già càng cay, có thể nhìn thấu có người sai cô làm việc này.

"Triệu Ngọc Văn, đúng không?" Trần Mạt đột nhiên xen vào.

Tô Anh trợn to mắt nhìn về phía Trần Mạt, dường như không dám tin. Thái độ của ả làm Cận Thế Phong đen sắc mặt. "Quả nhiên là cô ta! Triệu Ngọc Văn! Vì sao cô ta muốn làm vậy?

Một lần vì Lam Lam xin cho, tôi đã bỏ qua không truy cứu. Thật không ngờ cô ta không những không biết ơn, lại còn làm tổn thương Lam Lam một lần nữa. Đáng chết!!!"

"Xem đi, tôi đã nói mà, lần trước đừng có tha cho cô ta, các người còn không nghe, bây giờ Đọc Truyện

thấy hậu quả chưa? Đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Càng ngày càng quá đáng!"

Trần Mạt ở bên cạnh hùng hùng hổ hổ lên án cả Cận Thế Phong và Yên Lam.

"Cô ta cho chị cái gì, mà chị lại vì cô ta mà đi hại người khác?" Trần Mạt hỏi Tô Anh.

"…." Tô Anh chần chừ, nói hay không đây?

"Còn muốn giấu diếm sao? Cái gì chúng tôi cũng tra ra hết rồi, chị không cần giúp cô ta giấu diếm làm gì!" Trần Mạt đe dọa.

"Em gái tôi sinh bệnh, cô ấy cho tôi tiền chữa bệnh, còn ta giúp cô ấy làm việc. chuyện này hoàn toàn do cô ta sắp xếp, ta chỉ làm theo thôi." Tô Anh biết mình đã không còn đường lùi, liền đem toàn bộ sự tình nói ra.