Bẫy Trong Bẫy!!!!
- Cô chắc là Miss Li, ta đã nhận được thư của cô. Ta không biết một người trẻ như cô lại tìm một bà lão như ta làm gì.
Bà Paddington ngồi ở chiếc ghế gỗ ghập ghềnh cười cười lên tiếng. Lò sưởi của bà vẫn rất tốt, bà luôn sống nhàn nhã như vậy kể từ ngày đó. Không bao giờ có kẻ làm phiền bà vì bà luôn được sống dưới sự bảo hộ của người đó. Cũng không ngờ được cuối cùng vẫn có kẻ tìm thấy mình.
- Cháu là Li, cháu chỉ muốn biết thêm về chuyện con gái của bà thôi bà Paddington. Cháu không hề có ác ý nào hết.
Lý Diên Vĩ mỉm cười ngồi xuống nắm lấy bàn tay của bà Paddington. Nghe Lý Diên Vĩ nói vậy bà Paddington thoáng chốc kinh ngạc sau đó gương mặt già nua liền nghiêm túc hẳn.
- Ra là vậy, đã rất lâu rồi chẳng ai nhắc về con gái của ta nữa.
- Xin bà hãy cho cháu biết vì chuyện này liên quan tới bạn của cháu, thực sự rất có sức ảnh hưởng tới người bạn đó.
- Thôi được, ta sẽ kể cho cô biết toàn bộ.
Bà Paddington thở dài, đây là chuyện thực sự rất lâu rồi, lâu đến nỗi bà tưởng như sẽ mãi mãi bị lãng quên không bị ai bới móc lên nữa. Bà Paddinton chỉ về phía kệ sách gần đó.
- Mau lấy cuốn album lại đây.
- Được.
Lý Diên Vĩ tới bên kệ sách lấy một cuốn album lớn duy nhất nằm ở đó mang đến chỗ bà Paddington. Bà Paddington cầm lấy cuốn album lật mở một chút dừng lại ở một trang có ảnh hai người một nam một nữ trong khi người nam ngồi trên ghế da mặc vest lịch lãm thì người nữ đó mặc bộ quý tộc ngày xưa rất dịu dàng đứng phía sau kia.
- Đó là Rose Walker, con gái duy nhất của ta. Ngày đó con bé còn rất trẻ, lại ham muốn đi xa khám phá nhiều thứ. Cho đến ngày con bé quay trở lại thì cái bụng đã lớn, ta đã ngăn cản con bé rất nhiều nhưng con bé nhất quyết giữ lại cái thai. Ngày con bé sinh đứa bé đó ra thì người đàn ông đó đã tới đây, ta nhận ra ngay vì người đó là người trong bức ảnh mà mỗi lần con bé ngắm bức ảnh đó đều khóc. Người đàn ông đó đã đem đứa bé đi và để lại một khoản tiền lớn để ta chăm sóc cho con gái mình thật tốt.
Những ngày sau đó Rose trở nên trầm ngâm hẳn, ta biết con bé rất nhớ con trai của mình và ta có thể khẳng định người đàn ông đó là ba của đứa bé. Ta đã tìm cách liên lạc với người đàn ông đó xin ông ta tới gặp Rose. Khi ta liên lạc được với người đàn ông đó thì đã là 9 năm sau đó, bệnh tình của Rose ngày càng nặng hơn nữa và e rằng khó mà qua khỏi. Hôm đó ta nhớ trời còn mưa, người đàn ông trở lại cùng với con trai của cả hai và còn có thêm một đứa bé gái khoảng 2 tuổi gì đó. Ta đã thấy cả hai đứa trẻ đều rất thân thiết và quấn quít lấy nhau. Sau khi nghe chuyện ta biết hai đứa là anh em cùng ba khác mẹ.
Nhưng cũng vào ngày hôm đó bi kịch đã xảy ra, Rose đã ra đi trước sự chứng kiến của ta và người đàn ông đó cùng hai đứa trẻ. Cháu trai của ta, thằng bé đã rất đau lòng khiến cho bé gái đó cũng khóc theo. Thằng bé đã chạy ra ngoài và thật không may đã bị sát thủ bám theo ám sát ba mình sát hại rơi vào trạng thái hôn mê mà trở thành người thực vật. Ta đã thấy bé gái đó, cô bé đó đã gϊếŧ toàn bộ nhóm người đó trong khi mới có 2 tuổi. Cô có thể tưởng tượng được chứ? Một đứa bé 2 tuổi mà bàn tay đã nhuốm máu đỏ tươi. Cũng từ ngày đó ta không còn được gặp lại bất kì ai cả, ta vẫn luôn được người đàn ông đó cho người âm thầm bảo vệ. Đây...
Bà Paddington lấy bức ảnh trong album ra đưa cho Lý Diên Vĩ xem. Trong bức ảnh đó có người đàn ông nọ và hai đứa trẻ, đứa lớn đứng bên cạnh người đàn ông ngồi trên ghế da còn đứa nhỏ đang ngồi trong lòng người đàn ông đó mà bàn tay nắm chặt lấy tay của đứa lớn kia. Ba người họ, ba gương mặt mang nhiều nét giống nhau đó, Lý Diên Vĩ hoàn toàn nhận ra gương mặt của bé gái nhỏ kia, là Sarah, người đó là Sarah.
- Cảm ơn bà, bà Paddington. Cháu nghĩ mình đã hiểu được phần nào rồi.
- Hãy cẩn thận cô gái, ta có thể nhìn ra người đàn ông đó vô cùng yêu thương các con của mình nhưng... điều đáng ngại là đứa bé đó, con bé đó dường như không bình thường chút nào đâu. Ta đã gặp lại con bé vào 9 năm trước, con bé đã nói rằng con bé đột nhiên nhớ tới số nhà của ta và nhớ tới một người phụ nữ nào đó. Ta đoán ký ức của con bé bị xáo trộn đôi chút.
- Vậy tức là Sama đã luôn nhớ được mọi thứ chỉ là đôi lúc bị lãng quên mà thôi.
Lý Diên Vĩ tự lẩm bẩm một mình. Bà Paddington nhìn Lý Diên Vĩ ý vị sâu xa, quả đúng như cô bé đã nói sẽ có người tới tìm bà mà.
- Nếu đã thu được điều cô muốn thì mau đi đi, ta muốn được yên tĩnh.
Bà Paddington lên tiếng đuổi khách. Lý Diên Vĩ liền đứng dậy, cô đưa trả bà ấy bức ảnh rồi cúi đầu chào.
- Đã làm phiền bà rồi bà Paddington, cháu xin phép.
Nói rồi Lý Diên Vĩ xoay người rời khỏi căn nhà này mà không quay đầu. Nghe tiếng cánh cửa đóng lại, bà Paddington kẹp bức ảnh vào album rồi với lấy điện thoại bàn mà quay số gọi cho người nào đó.
- Là cô bé trong ảnh mà cháu gửi cho ta.
- "Vất vả cho bà rồi bà ngoại."
- Ta có nỡ kể nhiều hơn một chút nhưng không ảnh hưởng gì mấy chỉ sợ bọn họ đã phát hiện ra nơi ở của Alex.
- "Bà đừng lo, cháu đã đưa anh ấy tới một nơi an toàn rồi. Sẽ không ai làm tổn thương tới anh trai cháu được nữa đâu, không một ai."
- Giáng sinh này thật mong có thể gặp cháu. Vậy ta cũng không làm phiền cháu nữa.
Bà Paddington nói rồi cũng liền cúp máy. Cháu gái đáng thương của bà, chỉ mong rằng con bé được hạnh phúc. Nếu con bé buông bỏ được mọi chuyện thì đã tốt hơn rất nhiều rồi. Những thực sự không phải lỗi do con bé, tất cả đều là do sai lầm chồng chất mà thôi, đều do những người lớn đó mà thôi.
- Thưa bà, đến lúc xuất phát rồi, máy bay đã chuẩn bị sẵn.
Một người đàn ông mặc nguyên cây đen từ trên xuống dưới đeo kính rất có phong thái mafia nghiêm túc lên tiếng. Bà Paddington cười cười cầm lấy cây gậy ở bên cạnh trống xuống sàn nhà ôm theo cuốn album xoay người nhìn người vừa tới kia.
- Ta cũng phải giúp đỡ cháu gái của mình một chút, ít nhất phải để cho con bé yên tâm mà lo những chuyện khác. Chúng ta đi thôi Brown.
Bà Paddington tiến lên phía trước để anh chàng Brown đỡ lấy cuốn album, họ cùng lên xe tới sân bay để kịp chuyến bay tới nơi đó. Đây là việc duy nhất bà có thể làm vào lúc này để giúp đỡ những đứa cháu mà bà yêu thương.
****
- Có vẻ như hai người đó sẽ mau chóng tìm tới chúng ta.
Sarah vừa cắt miếng thịt vừa lên tiếng. Mọi người ngồi đối diện với nhau cùng dùng bữa tối trong im lặng. Rắc rối mà Sarah mang tới họ đều biết. Tuy nhiên mọi người không một ai có ý định rút lui cả, họ sẽ giải quyết bất cứ ai tìm tới đây.
- Sarah, hãy đưa Nana đi theo.
Phu nhân Vilson đặt dao dĩa xuống nhàn nhạt lên tiếng, bà biết để Nana ở lại bên cạnh Sarah là quyết định đúng đắn nhất vì trong tất cả những người ở đây thì Sarah là người mạnh nhất.
- Con sẽ chăm sóc tốt cho Nana nên phu nhân Vilson đừng lo lắng. Có thể con sẽ rời đi ít lâu trước khi quay trở lại đối mặt với ông ấy. Ren thời gian này cậu hãy ở lại bên cạnh phu nhân Vilson đi.
- Tiểu thư một mình cô có....
Ren còn muốn hỏi nữa nhưng cậu ta biết tiểu thư đã quyết định như vậy chắc chắn sẽ không có chuyện cô ấy đổi ý. Pass ngồi nhìn một màn vừa rồi cũng có suy nghĩ riêng của mình. Con bé Raon đó ngày càng trở nên mạnh hơn nữa sao?
Bữa tối kết thúc nhanh chóng, Sarah khoác áo cho Nana rồi buộc lại mũ cho cô bé sau đó cùng Nana vòng lối cửa sau chọn lấy một chiếc xe trong gara. Nana rất biết điều im lặng không nói gì cả, hai người cùng lên xe chỉ vừa mới khởi động đã nghe thấy tiếng động cơ gầm rú lên rồi biến mất ngay tức khắc mà ánh sáng đèn pha rọi khắp một màn trước biệt thự kia.
- Cậu tính đi nghỉ dưỡng ở đâu sao Sarah?
Mạc Đình đứng trước xe của hai người hờ hững lên tiếng hỏi. Sarah không ngạc nhiên gì khi thấy Mạc Đình xuất hiện ở nơi này, cô quay sang nhìn Nana dặn dò.
- Ở yên đây nhé Nana, dù có chuyện gì cũng đừng để ai trông thấy.
- Vâng, hãy cẩn thận chị hai.
Nana nắm lấy bàn tay của Sarah liền buông ra mà hơi cúi người xuống chỉ nhô chút theo dõi tình hình bên ngoài. Sarah mở cửa xe bước xuống mà tiến về phía trước xe đứng đối diện với Mạc Đình, cô còn chưa kịp mở lời thì ba phát súng liên tiếp vang lên.
Điều cuối cùng Sarah thấy được là máu từ người Mạc Đình chảy ra, nụ cười của cô ấy vẫn hiện hữu trên gương mặt cùng khóe môi rỉ máu. Mạc Đình đang từ từ ngã xuống mà phía sau cô ấy chính là hắn ta đang cầm súng ngắn vẫn dơ thẳng hướng vào cô kia.
****
- ẢNH... Không, Ảnh.......
Raon đột ngột xông tới làm cho mọi việc rối loạn lên. Khi nghe thấy tiếng súng cô đã đánh ngất ba người trong nhà kia mà vội chạy ra. Cái cô nhìn thấy là Ảnh của cô nằm trên vũng máu trong khi Sarah đã không còn thấy đâu cả, chỉ còn lại vết bánh xe nhanh chóng rời đi kia.
- SARAH TAYLOR, con khốn, tao sẽ gϊếŧ mày, tao sẽ gϊếŧ mày.
Raon không ngừng hét lên dường như muốn xuyên thủng cả biệt thự này. Cô chưa bao giờ nổi điên như vậy, người thân duy nhất của cô, gia đình của cô đã chết. Cô sẽ bắt bọn họ trả giá, cô sẽ khiến cho Sarah Taylor tuyệt đối chết không được yên.